Khiết Băng sau khi tiễn ông ấy, liền ngồi thụp xuống ghế mắt nhìn người mẹ đang cười rồi lại đưa mắt về bản hợp đồng. Thật sự lúc này cô đang rất rối bời. Người đàn ông lúc nãy chính là người mà mẹ mình từng yêu và cũng là người làm mẹ mình đau khổ nhất, làm cách nào cô có thể trở thành vợ kế của ông ấy?? Cả ngày hôm đó, cô cứ luôn đưa mắt nhìn về bản hợp đồng trên bàn cùng với tâm trạng phân vân.
Sáng hôm sau, cô định sẽ đến chợ để thư giãn cũng muốn làm gì đó cho mẹ mình. Lâu rồi cô mới đi chợ nên bây giờ ngay cả đường đến chỗ quen cũng quên mất. Từ khi mẹ cô qua đời, cô lại tự nhốt mình trong nhà. Đúng là không khí ngoài này náo nhiệt thật, đã lâu rồi cô chưa cảm nhận được. Cô đi dọc hàng hải sản, liền ghé vào hàng tôm lựa vài con. Cô bán hàng thấy cô liền cười tươi:
- Lâu rồi mới thấy cháu đấy Khiết Băng.
Cô cũng cười tươi nói:
- Cháu cứ tưởng cô quên cháu rồi chứ.
Cô bán hàng liền từ ghế ngồi chạy xuống một thau tôm to ngồi xuống lựa giúp cô vài con. Rồi đưa cô một bao đầy. Tôi xua tay, nói:
- Nhiều quá rồi đấy ạ, một mình cháu làm sao ăn hết.
Cô bán hàng vẫn cười đưa cho cô bao tôm:
- Cháu mau nhận đi, để dành ở nhà khi nào cũng có thể lấy ra ăn.
Mặc dù cô từ chối đến thế nào cô bán hàng vẫn