Tôi trợn mắt nhìn mọi thứ đang diễn ra. Cậu ta đánh người như vậy mà vẫn thản nhiên như không sao?? Nhìn ánh mắt và nụ cười của Lý Nhất cô đều cảm nhận được sự nguy hiểm của cậu ta. Cô vô thức bước lùi vài bước nhưng lại quá muộn cảnh cửa đột nhiên đóng sầm lại. Lý Nhất nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô thích thú nói:
- Tôi chờ chị hơi lâu đấy, mau tới đây cùng chơi với tôi.
Cô bây giờ lưng dán chặt vào cánh cửa sợ nếu rời xa nó cô nhất định sẽ bị quay vòng mất. Lý Nhất chậm rãi bước tới gần cô, từng bước chân của Lý Nhất là một nhịp tim thình thịch của cô. Đến lúc cậu ta bước đến trước mặt cô, dùng bàn tay thon dài nâng cằm cô lên nói:
- Chị không cần phải sợ tôi như vậy đâu, mau đến tôi cho chị những tên này chị cứ chơi đùa thỏa thích.
Cô khiếp sợ trước cậu nói đầy máu của cậu ta. Cậu ta nhìn đáng sợ hơn bao giờ hết. Cô hoảng loạn hét lớn:
- Không, không, cậu điên rồi Lý Nhất, cậu điên rồi!!!
Lý Nhất cười không ngớt. Đó là điệu cười của sự khinh bỉ, thật quá đáng sợ. Cậu ta nhếch mép gằn giọng nói:
- Phải, là tôi điên rồi, không phải chị là người ép tôi đến điên như thế này sao??
Cô chưa kịp định hình chuyện gì Lý Nhất liền lôi cô ra giữa sân thượng. Đứng trước những đám người đang lê lết dưới đất, lãnh khốc nói:
- Tôi chơi mẫu cho chị nhé!!
Dứt lời, cậu ta liền vung chân đá thật mạnh vào bụng của cậu học sinh làm cậu ta không khỏi hét lên. Từng cú đá chân của cậu ta, cô sợ đến rơi nước mắt. Sao cậu ta có thể tàn nhẫn như vậy chứ??
Đột nhiên cậu ta dừng lại, im lặng quay lưng nói:
- Chị biết không?? Tôi thích chị từ lúc chúng ta còn học ở cấp hai. Lúc đó, tôi chính là