Mọi hành động của hai người đều lọt vào mắt của Nhất Ngũ. Trong lòng không vui nhưng lại không bộc lộ ra ngoài.
Cô đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của anh. Đỏ mặt túm váy chạy đến bàn thức ăn. Nhất Ngũ bước đến bên anh, đi ngang nói:
- Sân thượng.
Anh nhìn theo hướng đi của Nhất Ngũ, mỉm cười đi theo. Nhất Ngũ lạnh lùng, tay bỏ vào túi lịch lãm nói:
- Ý gì??
Anh nhếch mép, nhìn bạn của mình:
- Cậu hiểu mà.
Nhất Ngũ hừ một tiếng, nhìn thẳng anh:
- Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?
Anh vẫn thản nhiên giữ nguyên dáng vẻ bất cần ấy, lãnh khốc nói:
- Mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu đâu. Tôi còn nhiều trò nữa muốn chơi cùng cô ta.
Nhất Ngũ gạt bỏ vẻ thư sinh thường ngày, tay cuộn hình nắm đấm, gằn giọng:
- Cậu dừng lại đi!! Cậu nể tình tôi là bạn của cậu được chứ??
Anh nhìn vẻ mặt van xin của Nhất Ngũ, không nhịn được tức giận. Túm cổ áo của Nhất Ngũ, cổ tay nổi đầy gân xanh nói:
- Vậy ai sẽ đền bù cho tôi và những ngày tháng khổ sở của mẹ tôi??
Nhất Ngũ nhìn sâu vào trong đôi mắt của anh. Nhất Ngũ cúi đầu, cười khổ nói:
- Đau đến vậy sao??
Anh mạnh tay hơn, túm cổ áo chặt hơn, nói lớn:
- Nhìn tôi này, cậu vì một người con gái mà van xin tôi vậy sao?? Nhất Ngũ điềm đạm, nghiêm túc giờ đâu mất rồi?? Cậu có còn là cậu không??
Nhất Ngũ hất tay anh, sửa sang lại quần áo, cười nói:
- Tôi cũng không hiểu rõ chính mình nữa. Đường đường là một giám đốc của một công ty lớn lại có lần khuất phục trước một cô gái nhỏ bé. Tôi yêu cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Chính hình ảnh trong sáng đó làm tôi rung động. Nếu cậu chịu tìm hiểu cô ấy, tôi nghĩ cậu sẽ nghĩ khác về Khiết Băng.
Anh lạnh lùng nhìn Nhất Ngũ, lấy một điếu thuốc, châm ngòi thở ra một làn khói dài nói:
- Cậu...yêu cô ta đến vậy sao??
Nhất Ngũ nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:
- Chừng đó vẫn chưa đủ chứng minh??
Anh không trả lời cũng không phản ứng, chỉ bỏ tay vào túi lạnh lùng ra khỏi cửa. Nhất Ngũ chỉ biết nhìn theo bóng người cao to đó rời khỏi cánh cửa trong vô vọng. Anh đóng cánh cửa mang theo sự hoài nghi. Có lẽ cô ta không dễ đối phó.
Cô bất an đi xung quanh tìm anh và Nhất Ngũ nhưng lại không thấy. Đây là lần đầu tiên cô đến đây nên đường đi khá xa lạ. Lối đi dẫn cô đến phía sau khu biệt thự. Quang cảnh ở đây thật yên tĩnh, còn có cả tiếng sóng hòa cùng tiếng gió. Thật khiến người khác cảm thấy nhẹ lòng. Cô nhắm mắt hưởng thụ. Bỗng nghe thấy tiếng người ở phía