Chương 23: Khen thưởng
Giang Hoài Sương quay về hướng phòng họp thấy Tề Tử Vũ đi ra liền làm cái động tác tay ý chờ thêm 2 phút, tiếp theo hạ thấp giọng quay về di động hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Buổi sáng không phải đều tốt sao, làm sao đột nhiên phải gọi ta tới?"
"... Vốn là muốn buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm, gặp mặt nói với ngươi. "
"Như vậy, là bởi vì cái gì chứ?" Giang Hoài Sương cảm giác được đầu điện thoại kia Hứa Đan Lạc căng thẳng cùng chần chờ, liền đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng, ngữ khí hết sức ôn hòa.
"Sau nhập học đó, lớp làm một lần cuộc thi khảo sát. Sau khi bài thi phát xuống, yêu cầu gia trưởng ký tên..." Hứa Đan Lạc bắt đầu nói cái kia tới đứt quãng. Bởi vì thi không được khá, cho nên mới bị gọi gia trưởng sao. Giang Hoài Sương thở phào thật dài nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cái sự tình gì ghê gớm đây, trường Nhất Trung tập trung vào điểm học căn bản không phải là ý tưởng ban đầu của mình, nếu không thì đã chọn trường Nhị Trung tốt hơn."Không thi tốt không liên quan, ngươi vốn là nhảy lớp, nếu như theo không kịp, chúng ta lại kiếm người giúp ngươi học thêm là tốt rồi. Phía ta bên này còn có cuộc họp, chốc lát nữa ta để Tề a di tới giúp ngươi cùng lão sư giải thích." Dù sao trước đây là Tề Tử Vũ phụ trách làm thủ tục nhập học, tự mình là một lần đều không có làm. Hứa Đan Lạc nghe Giang Hoài Sương nói cũng không hề tức giận trái lại mở lời an ủi chính mình, đúng là có chút ra ngoài dự liệu của chính mình. Chỉ là... Tựa hồ nàng nghe không hiểu điểm trọng yếu trong lời nói của mình a."Nguyên nhân thầy giáo mời gia trưởng, là bởi vì bài thi cần người ký tên, mặt trên tên là chính ta ký, bị lão sư... Nhìn ra rồi..." Tiểu loli giọng nói theo sự thực giải thích từ từ trở nên yếu ớt hơn. Vốn là đã im lặng chuẩn bị cúp điện thoại tiếp tục đi vào cuộc họp Giang Hoài Sương'. Thi không được khá cùng việc mình ký tên chính là hai loại vấn đề..."Ngươi thi đến mức rất kém? Tại sao muốn chính mình ký tên?" Là bởi vì sợ chính mình ghét bỏ thành tích của nàng không tốt mà đem nàng đưa đi sao, người này, Giang Hoài Sương trong lòng có chút tức giận. Có điều tâm tình nóng giận như vậy nhưng là bởi vì đứa nhỏ này lại đến hiện tại còn đang sợ hãi mình sẽ đem nàng đuổi ra ngoài, khoảng thời gian này thái độ của mình đối với nàng lẽ nào là mây trôi sao, mây trôi sao... Đáng tiếc chính là Giang Hoài Sương cũng không có kịp thời ý thức được, tuy rằng khoảng thời gian này trong lòng mình đã tiếp nhận Hứa Đan Lạc rồi, nhưng là bề ngoài lãnh đạm lại không có giảm bớt bao nhiêu, vì vậy hình tượng băng sơn vẫn rất vững chắc. "Đứng thứ hai mươi..."
"Cả lớp đứng thứ hai mươi? Vậy cũng xem như là xếp giữa lớp..." bất mãn trong lòng Giang Hoài Sương tiêu tan một chút, nghỉ hè Đan Lạc cũng sẽ dành thời gian học tập, đối với đứa nhỏ vừa về nước mà nói, thành tích đứng hạng 20 cả lớp xem như cũng không tệ.
"Thứ 20 toàn cấp, cả lớp thứ ba."
Hướng về phía Tề Tử Vũ lần thứ hai đi ra không hề có một tiếng động thúc giục, Giang Hoài Sương đơn giản làm động tác tay nói đợi thêm năm phút. Không nhìn người thư kí đang ngây người như gỗ đáng thương, Giang Hoài Sương cần được giải thích nghi hoặc gấp: "Vậy tại sao ngươi muốn chính mình ký tên?" Theo như tình huống bình thường mà nói, đứa nhỏ này nên ngay lập tức tự nói với mình cái tin tức tốt này để nhận được khen ngợi mới đúng.
"Ngày hôm qua phát bài thi, sáng sớm hôm nay thì phải nộp..." Hứa Đan Lạc đã phiền muộn ròng rã một ngày, nàng rõ ràng đã thay đổi nét chữ để ký tên, ai biết vẫn bị phát hiện. Lẽ nào giáo viên ngữ văn đều đối với bút tích kiểu này có một loại đặc thù mẫn cảm sao... Trước một ngày buổi tối Giang Hoài Sương cả đêm không, từ có bất mãn trong nháy mắt biến thành không nói gì tự trách.
"Bởi vì bài thi đó trên ta viết chính là tên của ngươi, vì lẽ đó lão sư chỉ đích danh muốn gặp ngươi, Tề a di đến e sợ vô dụng." Hứa Đan Lạc biết Giang Hoài Sương gần đây rất bận, thế nhưng không ngăn được lão sư cố ý yêu cầu, vì vậy trong lòng rất là sợ hãi: "Xin lỗi, cho ngươi thêm phiền phức..." "..." Cái phiền toái này tựa hồ là chính mình tự tìm a, Giang Hoài Sương bất đắc dĩ nhìn ở cửa Tề Tử Vũ giống như u linh tả hữu bồi hồi."Ta đang họp, đại khái còn khoảng một tiếng nữa mới xong, hiện tại là ba giờ rưỡi, trước năm giờ ta có thể đến trường học của ngươi trường học của ngươi." Giang Hoài Sương tính toán làm sao đem thời gian dời ra, trước nhìn thấy mục đích của chính mình là đi đến gặp chủ nhiệm lớp của Đan Lạc.
Nghe được Giang Hoài Sương đáp ứng tới trường học, Hứa Đan Lạc rất lớn thở phào nhẹ nhõm. Chính mình còn là làm được chưa đủ tốt a, rõ ràng nghĩ làm con ngoan không khiến người ta bận tâm, nhưng là tựa hồ còn là lúc nàng bận rộn nhất làm cho nàng thêm phiền phức đây, Tiểu loli cúp điện thoại, trong lòng tràn đầy toàn là ảo não. Chỉ là cái ảo não bên trong kia, tựa hồ còn mang theo một tia mừng rỡ, đã chừng mấy ngày không có cơ hội cùng Giang Hoài Sương ngồi xuống ăn bữa cơm thật ngon đây... Quả nhiên mình làm người giám hộ còn sơ sẩy sao, cúp điện thoại Giang Hoài Sương hầu như có thể tưởng tượng, tối hôm qua biết mình không trở về nhà, Tiểu loli biểu tình thất vọng như thế nào. Một lần nữa đi vào phòng họp Giang Hoài Sương đẩy nhanh tiến trình thảo luận, rốt cục lúc bốn giờ ba mươi lăm phút cuộc họp kết thúc. Lúc này còn chưa tới giờ tan tầm, không kẹt xe xem ra có hi vọng trước năm giờ trước đến Nhất Trung. Giang Hoài Sương một bên tính toán còn muốn mang văn kiện nào đem về xem, một bên dành thời gian ra khỏi phòng họp.
"Theo như ý ông chủ văn kiện hợp tác kế tiếp hẳn là bộ phận thị trường phụ trách chứ?"
"Không phải bộ phận quảng cáo trước tiên ấn định dự tính quảng cáo năm nay sao, vừa nãy ông chủ như có nhắc tới?"
"Bộ pháp vụ cần lấy gởi