Chương 44: Người Mỹ
"Kim đồng hồ vừa vặn đuổi tới giờ ăn cơm tối, ta đem đồ ăn đi hâm lại." Sau khi trải qua đánh giá Giang Hoài Sương luôn trầm mặc, Hứa Đan Lạc xoay người tiến vào nhà bếp, ở nơi Giang Hoài Sương không nhìn thấy liền nhẹ nhõm thở phào. Tuy nói là tự mình nghĩ muốn cho Giang Hoài Sương cảm thấy mình rõ ràng thay đổi, nhưng mặc trên người trang phục như vậy, thực sự mình không muốn luôn phong cách như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút quái lạ. Hứa Đan Lạc đem đồ ăn ném vào trong lò vi sóng, nhưng có chút khó chịu mà kéo kéo chiếc váy còn chưa tới đầu gôi trên người vậy.
Chờ Hứa Đan Lạc thu dọn xong tâm tình, bưng cơm nước đã được hâm nóng phóng tới trên bàn ăn thì, Giang Hoài Sương đã tắm rửa và đổi một thân áo ngủ đơn giản ngồi ở bên cạnh bàn. Bởi vì trong lòng có quỷ, nên bữa cơm này Hứa Đan Lạc ăn trong yên tĩnh dị thường, nghĩ phải đợi Giang Hoài Sương tỏ thái độ, nhưng mà mãi đến khi ăn xong cũng không nghe được nàng nói đôi câu vài lời. Sẽ không tức giận chứ... Hứa Đan Lạc cắn đầu đũa, mắt lom lom nhìn Giang Hoài Sương đem cơm còn lại trong bát ăn hết, lấy khăn tay lau miệng một chút, đẩy ghế ra liền muốn về phòng.
Tựa hồ là cảm thấy được tầm mắt vẫn ngưng trệ ở trên người, Giang Hoài Sương trước khi rời bàn ăn đưa tay sờ sờ đầu Hứa Đan Lạc, vô hạn bình tĩnh mà mở miệng: "Ở trên đường thì mặc nhiều áo gió hơn coi chừng bị lạnh. Trong y học thường dùng rượu cồn khử trùng, trong tủ ở phòng khách cái hòm thuốc trên đỉnh, nhớ khử trùng." Dứt lời, đầu ngón tay phất qua vành tai Tiểu loli có chút sưng đỏ, để lại Tiểu loli dại ra, lấy lon cà phê tiến vào phòng ngủ.
"Đùng!" đôi đũa trong tay Hứa Đan Lạc thành vật hy sinh vô tội, bị tầng tầng vỗ vào trên bàn ăn. Lại hoàn toàn không có dự đoán mong muốn phản ứng... Giang Hoài Sương, ngươi tàn nhẫn!
Vừa nãy nói như vậy, hẳn coi như ổn đi. Đóng kỹ cửa phòng, Giang Hoài Sương cẩn thận nghĩ đến chuyện đã xảy ra một lần sau khi về nhà, xác định lời nói của mình cũng ổn, lúc này mới thanh tĩnh lại uống một hớp cà phê. Cổ áo thấp, váy ngắn, giày cao gót, bấm tai... Nếu Hứa Đan Lạc không nhanh lách vào nhà bếp chuẩn bị cơm nước, khó bảo toàn mình có thể lập tức tiến hành một lần giáo huấn nghiêm túc gia đình hay không. Cũng còn tốt giữa kẽ hở thời gian, đủ để mình bình phục tâm tình sau khi lý trí suy nghĩ một phen. Tính ra Hứa Đan Lạc cũng đến thời kỳ tuổi trẻ phản nghịch rồi, hài tử vào lúc này, đối với gia trưởng càng chống đối mọi sự tình, muốn làm gì thì sẽ càng phải làm. Nếu như mình mở miệng can thiệp quá nhiều, sẽ đẩy đứa nhỏ này càng đi càng xa hơn, còn không bằng lắng xuống ở bên cạnh nhìn, lấy bất biến ứng vạn biến. Nghĩ, Giang Hoài Sương liền lấy điện thoại di động ra bấm gọi tài xế.
Mà lúc này Hứa Đan Lạc vẫn đang ngồi ở cạnh bàn ăn chính là bởi vì cảm thấy Giang Hoài Sương không có chút căng thẳng nào, mà mình lại âm thầm mọc ra hờn dỗi. Giang Hoài Sương nửa phần căng thẳng phản ứng đều không có, mặc dù sau khi tan học mình bỏ ra nhiều ý nghĩ như vậy biến thành bộ dáng này, nhịn đau để bấm lỗ tai không nói, tháng ba thành phố "B" chưa hoàn toàn ấm lên, trên đường về tới chân cũng bị đông lại vô cùng lạnh cóng. Nhớ lại ăn mặc quần áo này đi ra khỏi cửa hàng thì rùng mình, Hứa Đan Lạc đột nhiên phát hiện lúc này trong nhà nhiệt độ cùng nhiệt độ bên ngoài khi trở về thực sự là giống như khác nhau rất nhiều. Đứng dậy hướng về phòng khách nhìn một chút, cửa sổ đóng chặt, mà điều hòa không biết lúc nào đã được người mở ra. Vốn tưởng rằng là mình sốt sắng thái quá mà quên cảm giác mát mẻ trên người, lúc này xem ra đúng là... Hứa Đan Lạc trong lòng nóng, liếc mắt một cái cửa phòng ngủ đang giam giữ chủ, như vậy là quan tâm, nhưng không đủ căng thẳng sao, xem ra tựa hồ còn phải làm đến càng nhiều chút.
Quả nhiên quần áo này đều là ở lúc sau khi tan học nàng đặt mua, cúp điện thoại Giang Hoài Sương trong lòng có chút để ý. Có điều nàng đột nhiên thay đổi như vậy, lại là vì cái gì đây? Dựa vào hiểu biết của Giang Hoài Sương đối với Hứa Đan Lạc, thực sự không cho là Hứa Đan Lạc bởi vì yêu thích cái tạo hình trang phục này mới như vậy. Vì lẽ đó, vậy là thời kỳ phản nghịch thêm mốt thời thượng sao? Hơn nữa Hứa Đan Lạc cũng sớm thành thói quen về nhà trước tiên phải rửa ráy thay quần áo, vậy mà bây giờ vẫn ăn mặc mặc quần áo này chờ mình trở về, ngược lại có chút khác thường. Chẳng lẽ còn có một chút thị uy nho nhỏ?
Còn nhớ tới mình lúc học cấp ba cũng không chênh lệch thời điểm này cho lắm, cùng trong nhà hoàn toàn làm lộn tung lên, tuy rằng không phải là bởi vì loại sự tình này, thế nhưng hoàn toàn có thể thấy được có một số việc nếu như hiện tại không xử lý không, về sau cục diện sẽ khó chỉnh sửa đến cỡ nào. Thở dài, Giang Hoài Sương quyết định bất luận mình bận rộn thế nào cũng được, nhất định phải dành thời gian đi nhà sách mua mấy quyển sách nghiên cứu tâm lý thiếu niên thời kỳ trưởng thành để xem. Rõ ràng là Tiểu loli đáng yêu lại ngoan ngoãn, đột nhiên đến thời kỳ rồi thì lại đại chuyển biến, ngược lại có chút để cho mình thân là người giám hộ, cảm giác tay chân có chút luống cuống. Hoài niệm đẹp trước đó vài ngày đều là đứa nhỏ đáng yêu thích bám lấy mình... Mãi đến tận đêm khuya, Giang Hoài Sương mới ở bên trong mình từng trận oán niệm tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng, bình thường trước khi Giang Hoài Sương còn chưa rời giường, Hứa Đan Lạc sẽ thu dọn xong đến trường học, hôm nay tất nhiên là cũng không ngoại lệ. Sửa lại tóc cho khỏi rối một chút bằng lược, Hứa Đan Lạc mặc trên người đương nhiên không thể là quần áo khoa trương như tối hôm qua. Gây nên căng thẳng Giang Hoài Sương là một chuyện, duy trì hình tượng ở trường học lại là một chuyện khác, huống hồ theo như tình hình tối hôm qua, kế hoạch rõ ràng là thất bại, phía dưới muốn bắt đầu kế hoạch thứ hai tạm thời cũng không dùng được những hoá trang này. Hứa Đan Lạc tâm sự nặng nề mở ngăn kéo phòng ngủ ra, từ bên lấy ra một phong thư ở sâu bên trong chút bỏ vào trong cặp xách.
Vẫn chiếc xe đó đưa Hứa Đan Lạc đến cửa trường học, không giống chính là hiện tai sau khi xe lái đi, Hứa Đan Lạc lại từ trong trường học xoay chuyển đi ra, dọc theo đường phố hướng về đèn xanh đèn đỏ xa xa đi đến...
Mãi đến tận chuông dự bị đánh lên, Hứa Đan Lạc mới ôm túi xách vội vã mà chạy về trường học. Bởi vì quá sốt ruột, ở trên lầu đi lên còn đụng vào người đang từ trên lầu đi xuống.
"Xin lỗi." Hứa Đan Lạc ôm chặt túi xách trong ngực, vội vã nói một tiếng, liền muốn tiếp tục gấp gáp đi lên, nhưng sau khi nhìn rõ người bị mình đụng phải, miễn cưỡng ngừng bước chân xông lên. Chính mình va vào lại là một nữ hài nước ngoài, một thân thuần trắng tiểu âu phục, đừng mái tóc quăn dài màu vàng kim được kẹp bằng kẹp tóc màu hồng phấn rối tung trên vai, ô lưu tròng mắt không chớp một cái nhìn mình chằm chằm. Ở trường học đụng vào một nữ sinh nước ngoài xác thực là một cái làm người ta rất giật mình, thế nhưng càng làm cho Hứa Đan Lạc bất ngờ chính là, mình va vào tựa hồ còn là một người quen cũ.
"Demi?" Tạm thời đem việc sắp đi học muộn đặt ở một bên, Hứa Đan Lạc thăm dò gọi ra một cái tên.
Thu hồi tầm mắt đánh giá Hứa Đan Lạc, nữ hài không nói một lời tiếp tục xuống lầu. Ngược lại đi theo sau nữ hài là một vị phụ nữ Trung Quốc trung niên đối với Hứa Đan Lạc cười, mới tiếp tục đi xuống lầu dưới.
Ngay lúc Hứa Đan Lạc hoài nghi mình có phải là nhận lầm người, chuông dự bị vang lên. Không để ý tới việc lại đi tìm tòi nghiên cứu thân phận cô gái kia, Hứa Đan Lạc liếc mắt một cái người đi về phía dưới cầu thang, quay đầu nhanh chóng hướng về phòng học trên lầu chạy đi, rốt cục ở lớp Nhâm lão sư trước tiên lách vào phòng học.
"Làm sao muộn như vậy? Lo lắng chết ta rồi. Xảy ra chuyện gì