Cuộc sống bận rộn cho đến nay đều là ngày qua ngày, có đôi khi Cảnh Tư cảm thấy thời gian trôi qua, những vụn vặt trong cuộc sống không có gì mới mẻ hay thay đổi. Thay đổi duy nhất, có lẽ chỉ có thời gian, mỗi giây đều không ngừng tiến về phía trước.
Cửa bị gõ vang ra tiếng, Cảnh Tư đang vùi đầu xử lý tài liệu thư ký đưa vào, nghe tiếng gõ cửa, nàng chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đại tiểu thư." Trợ lý Đinh Bành đang cầm một hộp quà đến, vừa nói vừa đưa đến trước bàn làm việc của Cảnh Tư. "Vừa rồi có người đưa đến, nói là đưa ngài."
Nghe trợ lý Đinh Bành nói, đầu cũng lười ngẩng lên, Cảnh Tư căn dặn: "Bây giờ tôi không rảnh, cứ để đó đi."
"Đại tiểu thư," thấy Cảnh Tư không để tâm đến, Đinh Bành bất đắc dĩ cười cười, nhắc nhở nói: "Một năm trôi qua thật nhanh, lại đến sinh nhật ngài."
Lúc này Cảnh Tư mới ngẩng đầu lên, đầu tiên nàng ngẩng người nhìn Đinh Bành, sau đó tầm mắt mới dừng lại ở hộp quà Đinh Bành đang ôm, yên lặng xuất thần.
Sinh nhật hằng năm, thật ra Cảnh Tư đều xem nhẹ, không thích phô trương chúc mừng, cũng không cần quà cáp gì. Trời sinh tính nàng không thích náo nhiệt, không ai nhớ rõ, ngược lại đối với nàng thì đó là chuyện tốt, không biết giảm được bao nhiêu là phiền toái.
Nhưng mà, mọi việc luôn có ngoại lệ.
Cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù chuyện có liên quan đến nàng thì nàng cũng ít khi nhớ rõ, nhưng vẫn sẽ có người nhớ rõ còn hơn nàng.
"Quà sinh nhật của Tiêu tổng, hằng năm đều đúng hẹn đưa đến." Đinh Bành nói xong, đón lấy ánh mắt Cảnh Tư nhìn xuống hộp quà trong tay. "Tính ra, đây là món quà sinh nhật thứ tám Tiêu tổng tặng ngài rồi?"
Tám món quà. Tám năm.
Phát giác chính mình đang hãm sâu trong trí nhớ, Cảnh Tư vội vã lấy lại tinh thần, ngón tay nàng nhẹ nhàng mở nút thắt nơ bướm trên hộp quà, có chút đăm chiêu hỏi: "Cô ấy có nói gì không?"
"Tiêu tổng cũng không nhắn lại điều gì đặc biệt." Đinh Bành dừng một chút, hắn yên lặng quan sát vẻ mặt Cảnh Tư, do dự một lát mới nói tiếp: "Nhưng Anna tiểu thư có gọi điện thoại đến, nói đêm nay cô ấy có một buổi biểu diễn thời trang lớn phải tham gia, Tiêu tổng sẽ đi cổ vũ cô ấy, nên cô ấy cảm tiếc khi không thể đến mừng sinh nhật ngài được..."
Câu tiếp theo Đinh Bành không nói nữa, cũng không phải vẻ mặt Cảnh Tư có biểu hiện gì, chỉ là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Tư càng lúc càng lạnh lùng, nên phải dừng lại đề tài.
Tính ra, Tiêu Linh và Anna kết hôn đến nay, đã ba năm rồi. Đúng vậy, ba năm.
Mới đầu có lẽ Cảnh Tư còn hoài nghi, hoài nghi đây chẳng qua chỉ là do Tiêu Linh nhất thời ham vui, hoài nghi tính tình Tiêu Linh như vậy thì căn bản không phải là người Anna có thể nắm trong tay, nhưng mắt thấy cuộc sống hạnh phúc của hai người, đã chứng minh hoài nghi năm đó của Cảnh Tư thật dư thừa.
Tiêu Linh, đối với mọi người, tôi đều khó khăn, nhưng đối với cô, tôi chỉ có một yêu cầu.
Tôi chỉ hy vọng cô hạnh phúc.
Khoảnh khắc thất thần khiến Cảnh Tư như bị điện giật, nàng rút tay lại, thuận thế xem đồng hồ, đã gần năm giờ, công việc xử lý cũng xong, tan tầm sớm nửa tiếng cũng không sao, vì là sinh nhật nên tự cho mình quyền về sớm một chút. Nghĩ, Cảnh Tư đứng lên, dọn dẹp mọi thứ xong xuối, nàng mới quay đầu cầm hộp quà lên, xoay người đi ra cửa.
"Đại tiểu thư, còn một chuyện." Mắt thấy Cảnh Tư sắp đi, Đinh Bành vội gọi nàng, thông báo: "Đêm nay Lý thiếu gia muốn hẹn ngài dùng bữa, không biết đại tiểu thư..."
Lúc này Cảnh Tư đã đi đến trước cửa, nghe Đinh Bành nói, nàng nhíu mày quay đầu, lạnh lùng nói: "Nói với anh ta, đã chia tay rồi, kêu anh ta đừng dây dưa nữa."
"Vâng." Đinh Bành bị sự lạnh lùng, cái nhíu mày của Cảnh Tư trong làm giật mình, hắn vội vàng đáp lời, theo sau Cảnh Tư rời đi.
Lúc trở về Cảnh gia, vẫn là chú Cảnh nghênh đón nàng vào cửa.
Một Cảnh gia to như vậy lại trống trơn, nói chuyện còn có thể nghe thấy tiếng vọng. Cảnh Tư ngồi trên sô pha, ánh mắt dừng trên hộp quà, cả buổi mới có ý niệm mở nó ra.
"Lão gia cùng phu nhân đi ngoại thành dự tiệc, dự tính hai ngày sẽ không về nhà."
"Ừm." Cảnh Tư vội vàng mở quà, nghe cú Cảnh nói, chỉ hờ hững đáp lời: "Tôi biết rồi."
Tiêu Linh tặng một chai rượu đỏ lâu năm giá trị xa xỉ, Cảnh Tư cầm trong tay nhìn nhìn, cảm giác chai rượu này trong tay mình, nhìn thế nào cũng càng giống như châm chọc. Nàng nghĩ rồi hơi nhăn mặt nhíu mày.
Tiêu Linh, ngày như thế này, cô lại đưa chai rượu đỏ cho tôi, là có ý gì?
Dặn dò chú Cảnh không cần chuẩn bị bữa tối cho nàng, Cảnh Tư mang theo chai rượu về phòng. Lúc tắm xong, trùng hợp TV đang phát trực tiếp tiết mục trình diễn thời trang, Cảnh Tư vừa định chuyển kênh, màn hình đảo qua một bóng hình quyến rũ dưới hàng ghế khách quý, cầm điều khiển từ xa trên tay, cuối cùng nàng vẫn không bấm nút chuyển kênh.
Tiêu Linh xinh đẹp diễm lệ, mái tóc dài rũ trên bờ vài dưới ánh đèn vàng, đôi chân thon dài bắt chéo cùng một chỗ, hai tay khoanh trước ngực, người bên cạnh hơi nghiêng qua nói chuyện với cô, cô đều mỉm cười đáp lại, sân khấu rực rỡ cũng phải chịu thua nụ cười quyến rũ xinh đẹp của cô.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn như vậy.
Trên khóe miệng Cảnh Tư gợi lên nụ cười khổ, hình ảnh Tiêu Linh trong TV chỉ chợt lóe qua, nàng đã bỏ ý định chuyển kênh, mà nàng xoay người cầm lấy chai rượu trên bàn.
Còn nhớ rõ lần cuối cùng mừng sinh nhật, vẫn là chín năm trước, năm nàng vừa mới du học trở về. Đêm đó cảnh tượng thật sự quá mức hỗn loạn, buổi tiệc to như vậy, đầu người chuyển động, ai ai cũng đều muốn giành giật để chúc mừng nàng, nàng phải nhẫn nại ứng phó từng người, nói cảm ơn, nhớ lại, thật sự không có gì đặc biệt.
Cảnh Tư yên lặng nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly, vị chua sáp lập tức từ miệng xông lên đầu, không xua đi được.
Nhưng