Tô Lập Hằng vừa nói xong, cả nhà đều im lặng.
Mà mọi ánh mắt tự nhiên đều đặt trên người Tô Mộc Nghiên.
Nàng cúi đầu, cắn môi, vắt hết óc nghĩ nên ứng phó như thế nào đây.
Kỳ thật cũng không có gì, xét đến cùng bất quá chỉ có ba chữ, nàng quên rồi!
Tô Mộc Nghiên cũng không biết kẻ luôn không sợ trời không sợ đất tùy hứng làm bậy như mình, thế nhưng giây phút này như thế nào lại không dám ngẩng đầu nói chuyện.
Không phải là đã quên sao? Cho dù thẳng thắn nói cho Cảnh Phong biết, chẳng lẽ cô ấy có thể làm gì mình? Ai quy định không nói cho cô ấy biết thì nhất định là không nỡ bỏ cô ấy đâu, sợ cô ấy rời khỏi mình, chẳng lẽ không thể nghĩ là sợ mất đi một cấp dưới tốt sao?
Nghĩ, đã thấy Tô Lập Hằng không hề kiên nhẫn chờ Tô Mộc Nghiên trả lời, mà là xoay người nhìn về phía Cảnh Phong, giải thích nói: “Là như thế này, công ty vừa mới khởi bước, còn trong tình trạng hoàn vốn, tất cả đều cần bắt đầu từ đầu. Nên tôi hy vọng phái cô cùng một số lão nhân viên có kinh nghiệm sang, giúp công ty mới vượt qua thời kỳ khó khăn. Việc này hôm trước tôi đã nhờ Nghiên Nghiên thay tôi hỏi cô, có lẽ nhất thời em ấy quên.”
Tô Lập Hằng chậm rãi tự thuật, Tô Mộc Nghiên có thể cảm giác được Cảnh Phong yên lặng nhìn nàng, nàng không khỏi kích động, mọi ý tưởng nàng nghĩ nãy giờ đều bốc hơi trong giây phút này.
Mỗi giây phút trầm mặc trôi qua đều dày vò Tô Mộc Nghiên, nàng nhịn không được lắc lắc đầu, hướng qua nhìn Cảnh Phong. Nhìn sườn mặt Cảnh Phong, khóe miệng cong lên đầy chế nhạo, bên trong lại trộn lẫn từng đợt ôn nhu nhè nhẹ.
“À, việc này tôi đã nghe Mộc Nghiên nhắc tới.” giọng Cảnh Phong chậm rãi vang lên, Tô Mộc Nghiên kinh ngạc nhìn cô, cô lại đang nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Tô Lập Hằng, trên mặt không có một chút thần sắc kinh ngạc. “Chẳng qua là, tôi còn cần suy nghĩ một thời gian.”
“Không sao.” Tô Lập Hằng cười xua tay, “Ba ngày sau tôi đi, hy vọng trước đó cô có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng.”
“Được.” Cảnh Phong đạm cười gật đầu.
Tô Mộc Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Cảnh Phong, tâm thần không yên.
Cô khi nào thì học được nói dối, hơn nữa còn mặt không đỏ, tim không đập, hoàn toàn không có cảm xúc phập phồng. Cô như vậy mà không đi làm diễn viên thì thật sự là tiếc nuối lớn cho giới diễn viên Trung Quốc rồi!
Tô Mộc Nghiên trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nàng rất nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chuyển nhìn bàn thức ăn trước mặt, không dám nhìn vào mắt Cảnh Phong.
Cảnh Phong đang nói dối, Cảnh Phong thế nhưng che giấu cho mình.
Chuyện này thật sự làm Tô Mộc Nghiên vừa mừng vừa sợ, dù sao đích xác không thể trách nàng ngạc nhiên, ngày thường Cảnh Phong không ít lần chế nhạo nàng, nay tự nhiên uổng phí một cơ hội tốt như vậy, làm sao Tô Mộc Nghiên bình tĩnh cho được?
Này thật là, thật sự là làm người ta không thể bình tĩnh được!
Tô Mộc Nghiên không thể kiềm chế, vẫn còn đắm chìm trong thái độ của Cảnh Phong, Nhưng Tô Lập Hằng lại nhìn Cảnh Phong, nói: “Nếu cô rảnh, tối nay tôi muốn mời cô ra ngoài uống một tách cà phê.” Nói Xong, Tô Lập Hằng lo lắng cho mình mời quá mức đường đột, lại vội vàng bổ sung thêm câu: “Không có ý gì khác, chẳng qua là muốn cùng cô tâm sự.”
Đây là tiến triển tới cái gì rồi?!
Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, khẽ nhíu mày nhìn Tô Lập Hằng ngồi đối diện, nghĩ không ra anh mình đây là đang diễn trò gì.
Cho xin đi, đục khoét nền tảng* không phải đục như vậy đâu, anh à.
*Đục khoét nền tảng: thọc gậy bánh xe.
Anh đã đục đến trước mặt tôi rồi, anh còn dám bình tĩnh không?
“Đêm nay chỉ sợ không được.” Cảnh Phong nhìn thoáng qua Tô Mộc Nghiên, lời nói dịu dàng cự tuyệt, “Mộc Nghiên không có xe, tôi còn phải đưa cô ấy về nhà.”
Lý do này, Tô Mộc Nghiên cảm thấy bản thân mình thật sự là được dùng rất tốt, quả thật là dùng thật tốt.
“Vậy…” Tô Lập Hằng khó xử, nhưng hiển nhiên không nghĩ sẽ buông tha, “Vậy trưa mai đi?”
Tô Mộc Nghiên chờ mong nhìn Cảnh Phong, tò mò xem cô ấy còn có cái lý do vớ vẩn nào để nói nữa.
Cảnh Phong chỉ trầm mặc một lát, nhíu nhíu mày, cười nói: “Được.”
Này thật sự là nằm ngoài dự liệu của Tô Mộc Nghiên. Kinh ngạc nhìn Cảnh Phong đáp, Tô Mộc Nghiên cảm thấy đêm nay kịch bản hoàn toàn không ăn khớp diễn xuất, nàng trong lòng sinh ra một loại cảm giác mất mát khó nói, âm thầm cắn chặt răng.
Nàng đã không bình tĩnh rồi.