Nhiệt độ cơ thể Tiêu Linh ấm áp đến thế, đủ để sưởi ấm mỗi một tấc nơi đáy lòng không bằng phẳng đầy bất an của Cảnh Tư.
Nàng đưa cơ thể dán chặt vào ngực Tiêu Linh, trong ánh sáng lờ mờ, hai tay nàng theo bản năng có chút vội vã cởi quần áo Tiêu Linh, chẳng qua là Cảnh Tư vốn không có thói quen hầu hạ người khác như thế này, cho nên nàng vụng về thử mấy phen, nhưng thủy chung vẫn không tìm được điểm mấu chốt.
Tiêu Linh hơi ngẩn người, cô có chút không hiểu lại có vẻ khiếp sợ cúi đầu nhìn người phụ nữ dưới thân mình, mặc cho nàng đang phí công cởi bỏ quần áo cô.
Cảnh Tư như vậy quá mức bất thường. Mặc dù mọi ngày Tiêu Linh luôn chọc ghẹo Cảnh Tư vừa trầm lắng vừa không thú vị, nhưng cô vẫn cứ thích nàng ẩn nhẫn kiềm chế như vậy đó, mà hôm nay Cảnh Tư lại còn gấp gáp chủ động như thế này, giống như không kịp chờ đợi để chứng minh điều gì, lại giống như nàng đang kín đáo tiết lộ ra sự bất an trong lòng mình.
"Cảnh Tư?" Một tay đè lại bàn tay Cảnh Tư đang nắm lấy áo mình, tay kia vuốt nhẹ lên gò má nàng, Tiêu Linh khom thấp người xuống, cho dù trong đang ở trong bóng tối, đôi mắt ấy vẫn lóe ánh sáng lấp lánh. "Nhìn tôi."
Giọng nói của Tiêu linh dịu dáng ấm áp là thế, mang theo chất giọng khàn khàn quyến rũ độc nhất vô nhị của cô, Cảnh Tư nghe Tiêu Linh nói thì nhắm chặt mắt lại, nhè nhẹ nghiêng đầu sang bên, một bên má nàng hoàn toàn áp vào lòng bàn tay Tiêu Linh. "Tiêu Linh, ôm em."
Giọng điệu bình thản, không có bất kỳ hứng thú nhấp nhô nào cả, đây vốn là âm sắc theo thói quen của Cảnh Tư, nhưng hôm nay lại mang ý nghĩa thỉnh cầu. Nàng vừa nói, vừa đưa tay run rẩy kéo dây kéo sau lưng chiếc váy của mình xuống, khe hở mở rộng một đường thẳng đến giữa chân, thật giống như muốn đem bản thân mình đưa vào miệng Tiêu Linh.
Một Cảnh Tư bảo thủ trước sau như một, đối với dục vọng cho đến bây giờ nàng đều là đón nhận chứ không chủ động đòi hỏi, cho dù là ở thời khắc cao trào cuối cùng cũng sẽ hết sức đè nén tiếng rên của mình, bây giờ lại chủ động yêu cầu cô ôm nàng, hơn nữa còn làm ra hành động giống như cầu hoan. Tiêu Linh vốn nên vui mới phải, nhưng cô chỉ cảm thấy lo lắng không yên, bởi vì cô thật sự quá hiểu tính cách lạnh nhạt của Cảnh Tư, nàng vốn không phải là người biết làm những chuyện này.
Lúc Tiêu Linh lấy lại tinh thần, Cảnh Tư đã đem áo váy kể cả đồ lót đá thẳng ra ngoài ghế sô pha, nàng có vóc người thon dài nhỏ nhắn, chỉ là có vẻ hơi gầy, cơ thể ở dưới ánh trăng hiện lên trong trẻo trắng nõn, có lẽ là quá mức thẳng thắn đến xấu hổ, ngực nàng có chút thở hào hển, hai mảnh xương quai xanh trên đôi vai nhấp nhô không yên, trong phút chốc ép đến Tiêu Linh quên cả thở.
"Sao vậy?" Nhìn thấy Tiêu Linh xưa nay vẫn luôn chủ động giờ khắc này lại chỉ yên lặng, Cảnh Tư nhếch môi cười khẽ, toát lên ý tự giễu, hai tay vô tức vòng lại, ánh mắt bất giác rũ xuống. "Không muốn sao?"
Thái độ Cảnh tư vẫn tứ bình bát ổn, giọng nói cũng lạnh nhạt như trước, thậm chí còn có chút mùi vị không quan tâm, chỉ là Tiêu Linh đã sớm nghe được Cảnh Tư đang cố tỉnh táo tự kiềm chế sự yếu đuối cùng bất an của nàng, cô gần như có thể xác định, ở ánh mắt hơi rũ xuống của Cảnh Tư, tất nhiên không thể giấu được cảm giác sợ hãi.
Nàng đang sợ hãi, cũng đang bất an, nhưng Tiêu Linh vẫn không thể tìm được nguyên nhân.
"Làm sao có thể?" Tiêu linh nhẹ giọng cười khẽ, cô vươn tay nâng cằm Cảnh Tư lên, dùng sức đến gần như thô bạo hôn Cảnh Tư, giữa hơi thở triền miên đứt quãng nói: "Cả đời này... tôi cũng sẽ không buông em ra."
Lời nỉ non của Tiêu Linh làm Cảnh Tư chợt ngước mắt nhìn lên, nàng vội vàng cởi bỏ áo sơ mi trước ngực Tiêu Linh, hai tay câu lấy cổ cô, mặc cho Tiêu Linh hôn nàng sâu hơn.
"Thật nhiệt tình." Tiêu Linh kết thúc nụ hôn triền miên nóng bỏng như lửa, cô liếm lên khóe miệng óng ánh của nàng, cười thỏa mãn khen ngợi nàng. "Tôi hơi nghi ngờ rốt cuộc em có phải là Cảnh Tư của tôi không."
Ánh mắt Cảnh Tư khép hờ lại, lộ vẻ say mê, dường như không nghe thấy lời Tiêu Linh nói, nàng chỉ đưa tay kéo lấy áo sơ mi đang rộng mở ở hai bên của Tiêu Linh, ép cô cúi thấp người xuống, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của da thịt dán sát vào nhau.
"Rốt cuộc có phải hay không đây?" Tiêu Linh theo động tác của Tiêu Linh mà đè xuống không chút lưu tình, để cho lưng Cảnh Tư hoàn toàn lọt thõm vào đệm ghế sô pha mềm mại, cười tà khí. "Xem ra tôi phải nghiệm chứng kỹ càng một chút mới được."
Tiêu Linh vừa nói, vừa cúi đầu hôn vào rái tai Cảnh Tư, dùng răng cắn nhẹ, nghe được tiếng Cảnh Tư thở dốc, cô đổi sang dùng lưỡi liếm nhẹ vỗ về nàng, hơi thở ấm áp toàn bộ phả vào trong tai Cảnh Tư. Cảm giác được cơ thể Cảnh Tư chịu không nổi hơi run rẩy, đầu ngón tay cô từ từ rê dọc theo xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trước ngực nàng.
Khuôn ngực Cảnh tư đầy đặn, vừa vặn có thể nắm đủ một bàn tay, Tiêu Linh hôn dọc theo ngón tay rê một đường quanh co đi theo xuống, dọc đường đi hoặc nhẹ hoặc nặng lưu lại từng dấu hôn, nhận ra Cảnh Tư bất an khẽ run, Tiêu Linh hiểu ý, mở miệng hôn lên ngực nàng, tay kia lại