Chương 16: Đêm nay, thật sự cô không thể ở lại sao?
Đi trở vào, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, thấy Hạ Chi Ca đứng dậy đón chào mình.
Mỉm cười với Hạ Chi Ca, Tô Mộc Nghiên nói: “Lần này có thể mời cô Hạ hợp tác với công ty chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi. Hôm nay vừa hay gặp ở đây, coi như cũng có duyên với nhau, nên muốn mời cô bữa cơm, cô Hạ sẽ không cho là quá đường đột chứ?”
“Sẽ không, đây cũng là vinh hạnh của tôi.” Hạ Chi Ca lắc đầu, nở nụ cười tỏa nắng động lòng người.
Tô Mộc Nghiên đưa tay mời Hạ Chi Ca ngồi, Hạ Chi Ca liền ngồi xuống bên cạnh Cảnh Phong, Cảnh Phong vô cùng thân thiết giúp nàng ngồi xuống. Tô Mộc Nghiên im lặng cùng Mạc Tư Ngư ngồi đối diện hai người họ.
Thấy mọi người đều ngồi hết rồi, Cảnh Phong hỏi: “Bây giờ gọi món chứ?”
“Được.” Tô Mộc Nghiên mỉm cười đáp lại.
Ghi món xong, phục vụ đóng cửa lại, bốn người ngồi đối diện nhau, trong nhất thời không biết phải nói gì.
Cảnh Phong sẽ không chủ động mở miệng, còn Mạc Tư Ngư thì cho dù mở miệng cũng không nói được câu nào hay ho, Tô Mộc Nghiên âm thầm suy nghĩ, đang định nói chuyện, chợt nghe Hạ Chi Ca ngồi đối diện đã lên tiếng trước.
“Cô Mạc đây làm nghề gì?”
“À, tôi là luật sư.” Mạc Tư Ngư uống ngụm trà, nói.
Hạ Chi Ca giật mình, dường như căn bản không nghĩ đến, Tô Mộc Nghiên nhìn mà thầm buồn cười. Lần đầu tiên mọi người gặp Mạc Tư Ngư, ai cũng đều khó có thể đem cô ấy và nghề nghiệp của cô ấy liên hệ lại với nhau.
Nhưng bỏ qua cuộc sống riêng tư không đứng đắn thì trong công việc Mạc Tư Ngư vẫn rất đáng tin cậy. Rất nhiều vụ án của các doanh nhân đều do nàng thắng kiện.
Đang nghĩ, Tô Mộc Nghiên chợt nghe tiếng chuông di động của Mạc Tư Ngư vang lên, nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Tư Ngư, thấy nàng đứng dậy nói: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại.”
Sau khi Mạc Tư Ngư đi, Tô Mộc Nghiên dời tầm mắt, lúc đầu dừng trên người Cảnh Phong, cũng rất nhanh chuyển qua Hạ Chi Ca.
Lúc Mạc Tư Ngư đẩy cửa vào lần nữa, nhưng không ngồi xuống, nàng cúi đầu nói với Tô Mộc Nghiên vài câu, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Phong bên này, nói: “Ngại quá, khách hàng có việc gấp tìm tôi, tôi phải đi trước.”
Mạc Tư Ngư nói xong, có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt Tô Mộc Nghiên dường như nhìn xuyên thấu như muốn khoét nguyên cái lỗ trên người mình. Nàng chịu đựng ánh mắt nóng rực có sức công phá kia, mỉm cười với Cảnh Phong và Hạ Chi Ca, vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy tội lỗi rời khỏi phòng.
Đừng nói mình không đối xử tốt với bồ, mình đi trước, vẫn là tự bản thân bồ thôi!
Nhớ lời Mạc Tư Ngư nói lúc nãy, Tô Mộc Nghiên đau đầu muốn chết, trơ mắt nhìn Mạc Tư Ngư rời khỏi, hết cách.
“Thật ngại, gần đây Tư Ngư nhận vụ kiện của con trai lớn tập đoàn rượu vang, nên có hơi bận một chút.” Tô Mộc Nghiên kiên nhẫn thay Mạc Tư Ngư giải thích.
Hạ Chi Ca cười, tỏ vẻ không ngại: “Không sao.”
Vừa đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, giảm bớt cục diện không được tự nhiên này khi Mạc Tư Ngư đi.
“Cô Hạ cũng bề bộn nhiều việc? Lúc trước bàn bạc với người đại diện của cô Hạ về vấn đề thời hạn mới biết cô Hạ đến sang năm mới có thời gian.” Phục vụ bày đồ ăn lên, Tô Mộc Nghiên nhấp chút rượu, đổi đề tài, cười nói: “Không nghĩ đến cô Hạ bận như vậy còn có thể nhận lời hợp tác cùng chúng tôi.”
“Lúc đầu thật cảm thấy rất vất vả, có điều rồi cũng thành thói quen.” Hạ Chi Ca nói xong, cúi đầu gắp một miếng thức ăn trên bàn, sau đó cũng gắp cho Cảnh Phong một miếng, cười kêu cô ăn. “Hơn nữa, lần này có thể hợp tác với Tô tổng, cũng là mong ước của tôi.”
Tô Mộc Nghiên mắt nhìn hai người đối diện vô cùng thân thiết, cũng không nói câu nào, chỉ như cũ cúi đầu ăn cá.
Không coi ai ra gì, thật đáng ghét!
Đâm miếng cá trong chén, Tô Mộc Nghiên cắm chiếc đũa nhìn cứ như đâm tiểu nhân. Mà Hạ Chi Ca ngồi đối diện nhìn thấy, khóe miệng khẽ cười, cũng không nói ra.
“Nghe nói cô Hạ và Cảnh Phong đã quen biết nhau từ trước?” Tô Mộc Nghiên không có khẩu vị, ăn mấy miếng rồi dừng đũa, ngẩng đầu hỏi.
“Vâng, lúc nhỏ đã quen, phải không Cảnh Phong?” Hạ Chi Ca kéo tay Cảnh Phong, đẩy đẩy cô.
Cảnh Phong liếc Hạ Chi Ca, thấy nàng cười giảo hoạt, đành phải mỉm cười, yên lặng gật đầu.
Nhìn bộ dáng hai người cười, Tô Mộc Nghiên vô ý nhếch miệng, cảm thấy có thứ nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không thoải mái nổi.
Trong lòng mất hứng, nhưng ngoài mặt Tô Mộc Nghiên trên vẫn như cũ cười rất tao nhã, “Vậy nên tình cảm nhất định là rất tốt rồi?”
“Đương nhiên, trước đây tôi lúc nào cũng dính chặt phía sau chị ấy, chị ấy cũng cảm thấy phiền chết được.”
Hạ Chi Ca vừa nhớ lại lúc trước, lại bị Cảnh Phong cắt ngang, cầm khăn tay lau khóe miệng, Cảnh Phong đứng dậy, nói: “Tôi đi toilet một chút.”
Cảnh Phong vừa đi, trong gian phòng lại một lần nữa yên lặng.
Nhìn bóng dáng Cảnh Phong rời đi, Tô Mộc Nghiên quay đầu lại hướng Hạ Chi Ca cười nhẹ, cũng không định mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc này.
Ngược lại Hạ Chi Ca cúi đầu nhấp một hớp rượu, anh mắt sáng như ánh sao cười với Tô Mộc Nghiên, nói: “Tô tổng hình như không thích tôi.”
“Làm gì có?” Tô Mộc Nghiên gặp biến không sợ hãi, chỉ thong dong xua tay, “Cô Hạ xinh đẹp mê người, tôi tìm không ra lý do gì để không thích cô Hạ cả.”
“Tô tổng che dấu thật tình rất giỏi, chẳng qua là… không lừa được tôi.” khuôn mặt Hạ Chi Ca tươi cười sáng lên dưới ngọn đèn vàng, Tô Mộc Nghiên trong lòng kinh hồn táng đảm. “Tô tổng thích Cảnh Phong.”
Tô Mộc Nghiên trong lòng lộp bộp một chút, á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau, nàng mới mỉm cười, “Hình như cô Hạ có chút hiểu lầm.”
“Phì!”
Hạ Chi Ca che miệng cười: “Tôi không hiểu lầm, hiểu lầm là Tô tổng.” Nói xong, Hạ Chi Ca thu liễm ý cười, nhìn Tô Mộc Nghiên. “Tuy quan hệ giữa tôi và Cảnh Phong tốt, nhưng cũng không giống như Tô tổng nghĩ.”
Tô Mộc Nghiên như trước mỉm cười, trong lòng không yên, nhưng nàng lại không nói gì. Không thừa nhận, không phủ nhận, chỉ im lặng