Đỗ Việt Hàng dừng xe trước cửa một nhà hàng Tây.
Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, phát hiện hiển nhiên đi tới nhà hàng Tây nàng thích nhất, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Việt Hàng một cái, tò mò anh ta làm sao lại biết.
“Năm năm trước em từng đề cập với anh beafsteak ở nhà hàng này, còn nói chờ khi chúng ta về nước nhất định sẽ đến ăn thử, em không nhớ sao?”
Nghe Đỗ Việt Hàng giải thích cũng không làm Tô Mộc Nghiên cảm động hay vui vẻ, nàng thu ánh mắt, đối với ôn nhu của Đỗ Việt Hàng không chút hứng thú.
“Tôi không đói, có gì muốn nói thì nói ở đây đi.”
Đỗ Việt Hàng dường như có chút bất bắt dĩ với sự cự tuyệt của Tô Mộc Nghiên, anh ta đánh giá biểu tình của nàng, khuôn mặt kia không chút tức giận hay bực mình gì, chỉ một vẻ mặt thản nhiên, thật giống như họ là người xa lạ với nhau, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không phải.
Trên thực tế, năm năm sau, trước khi anh ta trở về đã đoán được thái độ của Tô Mộc Nghiên, chỉ là sau khi gặp mặt anh ta mới phát hiện ra Tô Mộc Nghiên lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của anh ta.
Có lẽ anh ta tình nguyện nàng phẫn nộ hay tức giận, cảm xúc nào cũng được, cũng tốt hơn so với biểu tình như đối diện với người xa lạ.
“Nghiên Nghiên, về chuyện năm năm trước, em phải nghe anh giải thích.”
Dường như chạm phải cái giới hạn không biết tên, Tô Mộc Nghiên lúc này mới nhìn Đỗ Việt Hàng, mặt không lưu tình nói: “Tôi không có hứng thú.” Nàng nói xong, quay đầu mở cửa xe đi xuống. “Nếu anh muốn nói chuyện này, vậy tôi đi trước.”
Tô Mộc Nghiên xoay người muốn đi, Đỗ Việt Hàng trước một bước vươn tay giữ nàng lại, “Nghiên Nghiên.”
“Tôi không biết có gì để giải thích.” Giọng nói lãnh đạm của Tô Mọc Nghiên lúc này đã có cảm xúc uất hận, nàng cố nhịn xuống sự phẫn nộ tận đáy lòng, cúi đầu nhìn tay đang bị Đỗ Việt Hàng giữ chặt, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, mời anh buông tay.”
Đỗ Việt Hàng nghe vậy, thế này mới yên lặng buông tay ra, anh ta ngồi trở lại nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Tô Mộc Nghiên.
Ánh mắt Đỗ Việt Hàng khắc sâu giống như đang kìm chế, Tô Mộc Nghiên có thể thấy sự kiên quyết trong mắt anh ta. Nàng thở sâu, cũng không kiên trì muốn đi nữa, dựa vào cửa xe ngồi lại chỗ của mình, xoay đầu sang một bên, cố chấp không nhìn anh ta.
Hai người không biết trầm mặc bao lâu, đột nhiên Tô Mộc Nghiên nghe Đỗ Việt Hàng thở dài một tiếng, giọng nói từ tính trong lúc nhất thời vô cùng ôn nhu.
“Bất kể thế nào, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, cũng không thể xem là yêu cầu quá phận chứ?”
Tô Mộc Nghiên hé miệng vừa định muốn cự tuyệt, nhưng lại bị Đỗ Việt Hàng nói trước.
“Anh biết em không đói.” Anh ta nói xong, cúi đầu mở dây an toàn, ngẩng đầu lên cười sủng nịch ôn nhu. “Nhưng cũng không nhỏ mọn đến mức không chịu cùng ăn bữa cơm với anh chứ?”
Lời Đỗ Việt Hàng nói phong độ nhẹ nhàng, Tô Mộc Nghiên cau mày nhìn anh ta, ý tứ cự tuyệt đã viết sẵn trên mặt, nhưng anh ta làm như không nhìn thấy, đã xuống xe thay Tô Mộc Nghiên mở cửa.
“Ăn xong anh sẽ đưa em về nhà.” Đứng bên cửa xe, Đỗ Việt Hàng cười khẽ cam đoan. “Tuyệt đối sẽ không làm em khó xử.”
Mặc dù ở một số khía cạnh thì Đỗ Việt Hàng quả thật xấu, nhưng đối với lời cam đoan chính miệng anh ta nói ra, nàng vẫn tin tưởng. Ngẫm nghĩ, nàng nhìn cửa xe đã mở rộng, biết trước mắt cũng chỉ có thể thuận theo ý anh ta.
Đi vào nhà hàng ngồi xuống, Tô Mộc Nghiên gọi món, Đỗ Việt Hàng im lặng nghe nàng nói xong, mới kêu một phần giống với nàng.
“Trước khi về nước, anh có hỏi người khác một chút tin tức của em.” Tinh tế uống một hớp rượu vang, Đỗ Việt Hàng nói: “Biết được em sống rất tốt.”
“Nghe như ý anh nói hình như anh hy vọng tôi sống không tốt?” Tô Mộc Nghiên ăn vài miếng, vốn không có khẩu vị, nàng cầm khăn lau miệng, cười như có như không.
“Nghiên Nghiên, em toàn muốn xuyên tạc ý của anh.”
Nghe vậy, Tô Mộc Nghiên cười nhẹ, miễn ý kiến.
Thấy Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, Đỗ Việt Hàng nhíu mày nhìn chăm chú nàng, nói: “Hơn nữa anh còn nghe nói, em đến bây giờ vẫn còn độc thân?”
Tô Mộc Nghiên vẫn quay đầu nhìn bên cửa sổ, nghe Đỗ Việt Hàng nói, nàng mới cười như không cười quay đầu lại liếc anh ta một cái, ánh mắt trêu tức mà giảo hoạt, nhưng không nói lời nào.
Tô Mộc Nghiên cười nhạt, Đỗ Việt Hàng cũng không để ý, miệng anh ta khẽ cong lên, cười nói: “Nghiên Nghiên, em biết rõ anh. Em hẳn phải hiểu, cho dù em không còn độc thân, anh cũng sẽ đoạt lại em từ tay người khác.”
Đỗ Việt Hàng đôi mắt mang theo thản nhiên màu rám nắng, lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt tựa hồ đẹp nhất, hoàn toàn có thể nhuần nhuyễn biểu đạt cảm xúc của anh ta.
Mà giờ phút này, ánh mắt kia biểu đạt chính là một sự bá đạo, cường thế, thậm chí không thể cự tuyệt.
“Cám ơn anh đã mời, nếu có thể nói, tôi nghĩ tôi nên về nhà.”
Nếu cơm đã ăn xong, như vậy Tô Mộc Nghiên vốn không cần ngồi lại nói chuyện phiếm không chút hứng thú nào. Dù sao nàng thấy Đỗ Việt Hàng cũng không có tâm trạng ăn cơm, đơn giản rõ ràng nói lời tạm biệt về nhà.
Mà Đỗ Việt Hàng nói những lời này, Tô Mộc Nghiên hoàn toàn không đếm xỉa tới.
Đỗ Việt Hàng ngồi đối diện, dù có hứng thú nhìn bộ dáng Tô Mộc Nghiên nói chuyện, khóe miệng từ đầu đến cuối đều chỉ cười nhạt.
Trên thế giới, phụ nữ xinh đẹp vô số, phụ nữ thông minh cũng không ít, nhưng không có người nào giống Tô Mộc Nghiên, có đồng thời cả hai yếu tố đó.
Kiêu ngạo như vậy, lại quyến rũ như vậy, đến bộ dáng cự tuyệt tức giận cũng đều mê người như thế.
“Nếu anh nói không thể thì