Sau khi Tô Mộc Nghiên duyệt cho Cảnh Phong nghỉ, Cảnh Phong thật sự yên tâm thoải mái nghỉ ở nhà, không hề có chút khách khí nào.
Mà từ ngày Cảnh Phong nghỉ ngơi ở nhà, Tô Mộc Nghiên cảm giác bản thân mình mỗi ngày giống như con quay.
Bận đến mức Tô Mộc Nghiên nhịn không được nhấn số điện thoại Cảnh Phong, hận không thể đem người bên đầu kia điện thoại hung hăn mắng một trận, nhưng từ đầu tới cuối vẫn gọi không được.
Duy nhất một lần gọi được, là buổi sáng sau khi Tô Mộc Nghiên xong ba cái hội nghị, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Cảnh Phong, nhưng vừa nghe giọng nói của cô ấy, cả người lông tóc trong nháy mắt thẳng đơ, ấp úng nửa ngày mới nói ra được một câu nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nghỉ ngơi cho tốt đi.
Tô Mộc Nghiên vẫn cảm thấy sở dĩ Cảnh Phong cả tuần không đi làm nhất định là vì mình đột nhiên lỡ miệng nói ra câu này.
“Tiểu Mạn, kêu Lưu phó tổng lát nữa đến văn phong tôi.”
Hội nghị xong, Tô Mộc Nghiên đi tháng máy lên tầng cao nhất, nàng vừa bước nhanh vào văn phòng vừa cúi đầu đọc văn kiện, ký tên, đưa cho Tiểu Mạn đi phía sau.
“Vâng, Tô tổng.” Tiểu Mạn tiếp nhận văn kiện Tô Mộc Nghiên đưa, đứng ngoài cửa văn phòng, nhìn Tô Mộc Nghiên đi vào văn phòng ngồi xuống, nói: “Phải rồi Tô tổng, buổi sáng lúc ngài họp, người bên Đỗ thị đến, nói là rất hứng thú với dự án mới lần này của chúng ta, muốn hẹn ngài gặp mặt bàn bạc.”
“Đỗ thị? Đỗ thị nào?” Tô Mộc Nghiên nhíu mày, nhớ không nổi trước đây hợp tác với mấy công ty, có công ty này hay không.
“Nghe nói gần đây mới phát triển trong nước, lúc trước vẫn ở nước ngoài, hơn nữa ở nước ngoài cũng có độ nổi tiếng nhất định.”
Tô Mộc Nghiên vẫn cúi đầu xem văn kiện trên bàn, đến lúc này mới lờ mờ đoán được đối phương là ai, hơi híp mắt, nói: “Từ chối.”
“…Vâng.” Tiểu Mạn ngẩn người, cuối cùng mới gật đầu đáp ứng.
Trước đây Tô Mộc Nghiên chưa từng bỏ qua cơ hội hợp tác nào, nhưng nay cư nhiên lại từ chối hớp tác với lời mời của Đỗ thị, đây chắc chắn là bỏ qua cơ hội này.
Dựa theo phong cách hành sự của Tô tổng, hôm nay làm vậy, thật sự là không khoa học!
Tiểu Mạn nghĩ nhưng đâu dám nói ra, yên lặng rời khỏi văn phòng Tô Mộc Nghiên.
Thấy Tiểu Mạn rời đi rồi, Tô Mộc Nghiên chống đầu, vốn đang trong thời gian bận rộn, nàng gần như quên mất sự tồn tại của Đỗ Việt Hàng, chưa từng nghĩ là còn không kịp quên, anh ta đã tìm tới cửa.
Kỳ thật dựa vào sự hiểu biết của Tô Mộc Nghiên đối với Đỗ Việt Hàng, nàng trong lòng hiểu được, Đỗ Việt Hàng căn bản không phải là người dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên lắc lắc đầu, mở ngăn kéo lấy di động ra, thấy bao hiệu có cuộc gọi của Mẹ Tô.
Lúc Tô Mộc Nghiên gọi lại, Mẹ Tô đang cùng mấy quý bà uống trà nói chuyện phiếm.
“Nghiên Nghiên, gọi con mấy cuộc điện thoại, sao con không nghe?”
“Bận họp.” Tô Mộc Nghiên nói xong, nhịn không được ném một cái xem thường, mẹ nghĩ ai cũng rảnh rỗi không có gì làm như mẹ sao.
“À…” Mẹ Tô trả lời một cách không tập trung, dường như là nhóm các vị phu nhân bên này nói tới vấn đề gì đó hứng thú lắm, bà hăng say thảo luận nhiệt tình, hoàn toàn quên mất To Mộc Nghiên bên kia điện thoại.
Tô Mộc Nghiên đã quen rồi, nàng bĩu môi, mở loa ngoài, để điện thoại một bên, chờ Mẹ Tô bàn luận xong nhớ tới nàng.
“Này, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên à…” Đợi cho tới lúc Mẹ Tô nhớ tới Tô Mộc Nghiên, không nghe động tĩnh bên trong điện thoại mới lớn giọng gọi con gái mình trong điện thoại.
“Con đây.” Đặt điện thoại lại gần hơn chút, Tô Mộc Nghiên lên tiếng, “Nói đi, mẹ gọi cho con là vì chuyện gì?”
“À, ba con hôm qua nói với mẹ, cuối tuần này Nhiễm Nhiễm trở về, định ở đây một thời gian.”
Nhiễm Nhiễm… Tô Nhiễm Nhiễm!
Người này, nàng luôn luôn coi là ôn thần Tô Nhiễm Nhiễm!
Phản ứng lại Tô Nhiễm Nhiễm là ai từ miệng Mẹ Tô, Tô Mộc Nghiên nhíu mày, cầm điện thoại, hỏi: “Em ấy muốn trở về?!”
“Đúng rồi, tối hôm qua gọi điện thoại đường dài, nói cuối tuần sẽ về.” Mẹ Tô khó hiểu Tô Mộc Nghiên đột nhiên nâng cao âm điệu, lòng tràn đầy tưởng Tô Mộc Nghiên quá mức kinh hỉ.*
*kinh hỉ: kinh ngạc, vui mừng.
Nhưng kinh là sự thật, hỉ thì chưa chắc.