*Tâm viên ý mã: thất thường, sáng nắng chiều mưa
Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm Cảnh Phong, ánh mắt chớp chớp, miệng giương lên nhưng không nói chuyện.
Trên mặt còn giả bộ cứng rắn đứng đắn, mà trong lòng thì đã bắt đầu bồn chồn.
Ai u, cô hỏi trắng ra như vậy, tôi làm sao mà mở miệng.
Tô Mộc Nghiên cảm thấy lòng mình xoay vòng vòng, xúc động lăn lộn càng ngày càng mãnh liệt, nàng nhấp hé miệng, chán ghét liếc Cảnh Phong một cái.
Lời Cảnh Phong nói, cứ như là biết Tô Mộc Nghiên muốn cái gì vậy. Mà thái độ của cô không né không trốn, ngược lại như là chủ động làm rõ vấn đề, chờ Tô Mộc Nghiên hỏi.
Thấy thế nào, đều như ván cờ Cảnh Phong thiết kế, chờ xem nàng như con dê béo ú trắng noãn ngu ngu ngốc ngốc nhảy vào miệng cọp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mộc Nghiên cảm thấy giờ phút này mà mình trốn tránh, vậy thì về khí thế, nàng đã thua một trận lớn trước Cảnh Phong rồi.
Tuy rằng dựa theo chuyện trước mắt, nàng đã sớm thua sạch bách rồi.
“Khụ khụ.” Hắng giọng, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên.
Nhìn Tô Mộc Nghiên ngồi vẻ mặt nghiêm chỉnh, Cảnh Phong biết Tô Mộc Nghiên muốn bắt đầu nói. Cô nhíu mày, cũng không nói gì, dù rất hứng thú chờ Tô Mộc Nghiên hỏi.
“Lúc nãy…”
“Ừ.”
“Lúc đối mặt Đỗ Việt Hàng, vì sao cô khiêu khích anh ta?” Tô Mộc Nghiên hỏi xong, nhíu nhíu mày.
Không đúng không đúng, mình đâu phải muốn hỏi cái này, làm sao vừa nói ra miệng lại thành như vậy?
Tô Mộc Nghiên đang rối rắm trong lòng, Cảnh Phong đã mở miệng: “Tôi không thích khi chuyện đã thành quá khứ rồi, mà có người còn làm ra ra bộ dáng giả vờ thâm tình hối hận không kịp.” Cô nói chậm rãi, nói xong, còn hướng về phía Tô Mộc Nghiên cười cười. “Nhất là đàn ông.”
Nghe được đáp án như ý, cũng coi như chấp nhận được. Tô Mộc Nghiên lơ đãng lên tiếng, nàng phát hiện dù không tình nguyện nhưng đề tài này cũng đã bắt đầu, nàng quyết định không thể dừng lại như vậy được.
“Nhưng đó là chuyện của tôi, vì sao cô lại để ý?” Nói xong, dường như Tô Mộc Nghiên cảm thấy vấn đề này hỏi ra không lạnh không nóng, nàng rõ ràng thoải mái đánh thẳng vào chủ đề. “Cô ghen hả?”
Cảnh Phong ngẩn người, theo sau cúi đầu nhìn Tô Mộc Nghiên ngồi trong xe, đột nhiên nở nụ cười.
Tô Mộc Nghiên nóng lòng chờ Cảnh Phong cho đáp án, nay nhìn thấy Cảnh Phong không nói lời nào, chỉ nở nụ cười mê người với mình, nàng trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, ẩn ẩn có một loại cảm giác, tựa hồ có cái gì muốn tới.
“Phù.”, cười khẽ một tiếng, Cảnh Phong gật đầu nói: “Không phải không có khả năng.”
Một câu, tâm viên ý mã.
Tim Tô Mộc Nghiên ‘Thình thịch thình thịch’ nhảy lên mãnh liệt, nàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, thấy cô ấy nhìn mình ánh mắt mang ý cười, Tô Mộc Nghiên cảm giác tim đập nhanh đến muốn văng ra ngoài.
Khoan đã. Cảnh Phong vừa mới nói gì đó, cô ấy nói không phải không có khả năng.
Không phải không có khả năng. Đúng, là không phải không có khả năng.
Tinh tế nhai lại lời Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên đột nhiên cảm thấy mấy chữ này bao hàm nhiều ý nghĩa lắm, thông tin trong đó cũng thật quá lớn. Trong nhất thời nàng không thể xác định Cảnh Phong muốn nói tới khả năng nào, lại không thể xác định những lời này có phải thật lòng hay không.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, rối quá rối.
“Là… Thật không?” Tô Mộc Nghiên rối rắm muốn chết, hai má nóng như lửa đốt. Nàng nhanh cúi đầu xuống, ấp úng nói xong, tay kéo lại cánh cửa xe Cảnh Phong vừa mở ra.
Cảnh Phong theo động tác của Tô Mộc Nghiên tránh người sang bên, Tô Mộc Nghiên thuận lợi đóng cửa xe, cúi đầu, nàng rõ ràng thẹn thùng.
Tô Mộc Nghiên không sợ trời không sợ đất, vậy mà thẹn thùng!
Vẫn còn ngồi buồn trong xe một lúc, Tô Mộc Nghiên mới muộn màng phát hiện, chỉ một câu nói đùa của Cảnh Phong mà mặt mình lập tức đỏ, thấy thế nào cũng đều cảm thấy yếu thế.
Sau khi nàng hỏi vấn đề gọn gàng dứt khoát như vậy, người nên nhăn nhó thẹn thùng, nói thế nào cũng phải là kẻ bình thường nghiêm trang Cảnh Phong, chứ sao lại biến thành nàng?
Nhưng đây cũng đâu phải đóng phim truyền hình, hô “Cut” một tiếng là xong, mặt đã muốn mất, còn làm gì được nữa?
Tô Mộc Nghiên thùy đầu yên lặng nghĩ, lại đột nhiên nghe tiếng Cảnh Phong truyền vào từ bên ngoài cửa xe, dọa nàng nhảy dựng.
“Không muốn hỏi?”
“Ừ…” thật ra Tô Mộc Nghiên còn muốn hỏi, nhưng nàng sợ bản thân mình hỏi xong lại không không chế được, nên nàng chỉ buồn bực xua tay nói: “Không hỏi không hỏi.”
Hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng tuyệt không xác định được mình mà hỏi tiếp thì lại hỏi ra cái gì nữa. Hoặc là, trong tiềm thức nàng, chính là sợ Cảnh Phong phủ nhận cùng cự tuyệt.
Trong lòng nàng một chút nắm chắc cũng đều không có. Chỉ sợ vừa hỏi, thế cân bằng của hai người liền bị phá vỡ, không thể quay trở lại trạng thái hiện tại.
Cảnh Phong âm u ánh mắt, cô yên lặng nhìn Tô Mộc Nghiên trong chốc lát, cuối cùng chính là khẽ thở dài một tiếng, nói: “Còn ngồi trong xe làm gì? Không ăn trưa?”
Cảnh Phong nhắc tới, Tô Mộc Nghiên mới nhớ mục đích hai người đến đây. Lại một lần nữa đẩy cửa xe ra, không để ý Cảnh Phong đứng ngoài cửa, đi trước hướng vào nhà hàng.
Nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong hơi híp mắt, trong lòng âm thầm mắng một câu ngu ngốc.
Vào nhà hàng, Tô Mộc Nghiên thật sự như lời nàng nói lúc trước, hung ác gọi mấy món sang nhất, vui sướng hài lòng ăn.
Tô Mộc Nghiên là thuộc loại mắt to hơn bụng, tuy rằng nhà hàng này làm cơm trưa hương vị ngon, nhưng ăn không được bao nhiêu, Tô Mộc Nghiên đã thấy no rồi.
Cầm khăn ăn lau miệng, Tô Mộc Nghiên nhấp một hớp rượu vang đỏ, nói: “Đúng rồi, cuối tuần này ba tôi tổ chức tiệc, cô muốn đến không?”
“Không muốn.” Cảnh Phong cũng không ngẩng đầu lên, cự tuyệt không chút lưu tình.
Nghĩ đến tính tình Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên đột nhiên cảm thấy Cảnh Phong