Hai tay Tô Mộc Nghiên khoát lên vai Cảnh Phong, thân mình lắc lư muốn đứng không vững, nàng đột nhiên cúi đầu sát vào Cảnh Phong, hơi thở phả lên trên mặt Cảnh Phong, ấm áp mà ái muội.
Tuy Cảnh Phong đã thấy qua nhiều trạng thái khi Tô Mộc Nghiên say rượu, nhưng giống như hôm nay, say rượu đòi hôn như vậy, đúng thật là lần đầu tiên cô thấy. Nghĩ, cô đỡ lấy eo Tô Mộc Nghiên, buồn cười, cười rộ lên, nói: “Đừng quậy.”
“Tôi không có quậy.” Tô Mộc Nghiên vùi mặt vào cổ Cảnh Phong, miệng khẽ lầm bầm, nói xong, nàng há miệng cắn vào da thịt trắng nõn của Cảnh Phong, hàm răng khống chế độ mạnh vừa phải, mang theo cảm giác vừa hơi đau đau vừa tê dại. Nàng cắn một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, môi hơi hơi dẩu lên, âm thanh nghe muốn ngọt chết người. “Tôi nói, hôn tôi.”
Tô Mộc Nghiên ánh mắt mê ly mà tan rã, vài sợi tóc trước trán, thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa yêu dã, giờ phút này làm cho người ta không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Nhưng Cảnh Phong chỉ bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn quanh một chút bốn phía. Tạm thời dù cho Tô Mộc Nghiên say thật hay là ở diễn trò, chỉ là trong căn phòng này, không thể làm cho Cảnh Phong có tâm tình phối hợp với nàng.
Cánh cửa không có khóa, y theo tính Mẹ Tô, bà rất có khả năng xông vào, nếu bà bước vào thấy được chuyện gì không lành mạnh, cô thật sợ Mẹ Tô sẽ thét lớn lên, khiến mọi người chạy vào xem. Cảnh Phong càng nghĩ càng đau đầu, cô vừa định kéo Tô Mộc Nghiên lên trên giường, Tô Mộc Nghiên liền hôn cô.
Nụ hôn mang tính xâm lược, dường như muốn đoạt lấy mỗi ngóc ngách trong miệng Cảnh Phong, Cái lưỡi Tô Mộc Nghiên linh hoạt khơi mào dục vọng, một chút cũng không tính buông tha cô.
Cảnh Phong chỉ cảm thấy lá phổi hô hấp càng ngày càng theo nụ hôn cực nóng của Tô Mộc Nghiên mà muốn thiêu đốt đến không còn, cô khẽ nghiêng đầu, muốn đẩy ra khoảng cách giữa cả hai, nhưng Tô Mộc Nghiên lại hôn đuổi tới, còn không đợi cô hít thở lấy hơi, nụ hôn lại một lần nữa đánh úp tới.
Dù cho là ai cũng không cự tuyệt được thế công ngay giây phút này của Tô Mộc Nghiên, lý trí Cảnh Phong thoáng chốc bị đẩy lui, cô chỉ có thể ôm lấy vòng eo Tô Mộc Nghiên, giữ cân bằng cho cả hai, đợi Tô Mộc Nghiên hôn xong rời đi môi cô, cô mới có thể hít thở bình thường.
Thở dốc một hồi, lúc Cảnh Phong quay đầu lại nhìn xem Tô Mộc Nghiên, lại phát hiện có người đang liếm khóe miệng cười ha ha, Cảnh Phong buồn cười sờ mũi, đột nhiên cảm thấy chính mình chẳng biết ra sao lại bị một tửu quỷ đùa giỡn.
Bình thường Tô Mộc Nghiên thoạt nhìn xương cốt mảnh khảnh, nhưng lúc say rượu lại như đổ đầy chì, Cảnh Phong ôm lấy eo nàng, thật tốn sức lực mới ôm nàng lên giường được. Cảnh Phong đem nàng đặt lên giường, dường như trong nháy mắt nghiêng người mất cân bằng, Tô Mộc Nghiên theo bản năng bắt được Cảnh Phong, nắm chặt không buông.
“Buông tay.” Cảnh Phong một đường túm Tô Mộc Nghiên lại đây, sớm đã mệt chết được, giờ Tô Mộc Nghiên còn xấu tính nắm áo cô không chịu buông, cô tức giận vừa lấy tay muốn gỡ ra, vừa thấp giọng ra lệnh.
“Hừ……” Tô Mộc Nghiên túy mơ mơ màng màng, nghe được có người nói chuyện, nàng không kiên nhẫn phất phất tay, dúi đầu vào hõm vai Cảnh Phong, thấp giọng oán giận nói: “Đỗ Việt Hàng, anh, tên khốn này.”
Tô Mộc Nghiên uống rượu thường dễ bị rối loạn, còn chưa ý thức được mình nói cái gì, lời đã ra khỏi miệng. Cảnh Phong khẽ nhíu mày, nàng không nói lời nào, sau đó buông lỏng tay ra, Tô Mộc Nghiên ‘phịch’ một tiếng đổ lên chiếc nệm mềm mại dưới thân.
Ngã sấp xuống làm Tô Mộc Nghiên tỉnh táo một chút, nàng căm tức mở mắt ra, muốn biết tên khốn nào dám thô lỗ quăng nàng lên trên giường, vùa ngẩng đầu, thì thấy một bóng người vừa khom người xuống, chống hai bên người nàng, yên lặng nhìn nàng. Lúc này Tô Mộc Nghiên mới nhận ra người trước mắt là ai, cảm giác được Cảnh Phong đến gần mình, Tô Mộc Nghiên không phản kháng, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Cảnh Phong lạnh lùng nhìn nàng, rất muốn bóp hai má Tô Mọc Nghiên hỏi nàng coi mình rốt cuộc là ai, nhưng lại cảm thấy cùng một con ma men tranh luận thật có chút ngây thơ nhàm chán, cho nên cô khẽ thở dài, thay Tô Mộc Nghiên cởi áo khoác, kéo lấy một bên chăn đắp cho nàng.
Làm xong hết rồi, Cảnh Phong chậm rãi lui xuống giường, chân vừa nhất, Tô Mộc Nghiên liền nghiêng người, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Lúc nãy Tô Mộc Nghiên vô tâm một tiếng Đỗ Việt Hàng, làm cho Cảnh Phong có chút khó chịu, nên giờ nghe Tô Mộc Nghiên hỏi vậy, cô chỉ yên lặng đứng vững người, thản nhiên nói: “Tôi không phải anh ta.”
Không phải anh ta? Anh ta nào?
Chẳng lẽ người trước mắt này, không phải Cảnh Phong sao?
Thái đột trong lời nói Cảnh Phong là sao cũng được, đáng