Chương 5: Có JQ! (gian tình)
Lúc Cảnh Phong từ công ty đi xuống thì đã qua nửa giờ cộng thêm mười lăm phút.
Ra cổng công ty, thấy ngay một chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài. Tô Mộc Nghiên khoanh tay ngồi trên xe, váy ngắn màu xanh ôm lấy cơ thể làm tôn lên vóc dáng của nàng, giày cao gót tám phân dưới chân nhìn qua khí thế làm cho người khác có cảm giác run sợ. Lúc này Nàng đang cúi đầu không làm gì cả, tóc dài xõa trước ngực, che khuất một nửa gương mặt xinh đẹp.
Nhận thấy tiếng bước chân Cảnh Phong đang đi tới, Tô Mộc Nghiên mới ngẩng đầu lên, sa sầm nét mặt lắc lắc đồng hồ trên tay mình, nói: “Giám đốc Cảnh, quan niệm thời gian của cô khi nào thì hỏng rồi?”
“Có thể do hàng năm tăng ca làm cho quan niệm thời gian của tôi bị sai lệch.” Cảnh Phong ngồi vào trong xe, không vội không chậm trả lời.
Tô Mộc Nghiên đang thắt dây an toàn phải dừng tay lại, hận không thể lập tức đứng dậy lấy băng keo dán lại cái miệng luôn nói lời châm chọc của Cảnh Phong, nàng hít sâu một hơi, quyết dằn xuống ức chế trong lòng. Mỉm cười với Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Tùy tiện đi, có điều tôi sợ không có nhiều thời gian, một tiếng sau tôi có hẹn.”
Lời nói không hiểu phong tình kiểu này, không cần hỏi Tô Mộc Nghiên cũng biết là từ cái miệng “vô lại” nào đó nói ra, thấy Cảnh Phong không hề tỏ ra áy náy, nàng cũng không thèm tức giận.
“Có hẹn? Việc tôi giao cô đâu?”
“Công việc tôi đã sắp xếp xong hết rồi, công ty đâu có quy định cấp trên phải canh chừng cấp dưới làm việc.” Cảnh Phong nói xong, sợ Tô Mộc Nghiên hiểu lầm mình thất trách, có lòng tốt nêu ví dụ ra: “Giống như chuyện cô bắt tôi tăng ca, còn mình thì lại đúng sáu giờ tan tầm. Đương nhiên, ý tôi là cấp dưới mình làm việc chúng ta đều yên tâm.”
“Nói nghe như cô đang lên án việc hằng năm bị lãnh đạo ức hiếp, bị áp bức bóc lột sức lao động, cô đang bất mãn với công việc tôi giao sao?”
Cảnh Phong cười cười với nàng, trấn an, nói: "Tô tổng, trong cuộc sống suy nghĩ vấn đề không nên cực đoan quá.”
Tô Mộc Nghiên chán nản, liếc Cảnh Phong một cái, không thèm nhắc lại.
Cảnh Phong rất có bản lãnh biện luận, nói chuyện thường xuyên bắt nạt Tô Mộc Nghiên, dù miệng lưỡi nàng rất ít khi thua thiệt ai. Tô Mộc Nghiên cắn môi âm thầm tự thuyết phục mình không cần cùng cô phân cao thấp, nhưng dưới chân lại hung hăng đạp chân ga, tức giận phát tiết.
Một cước này Tô Mộc Nghiên đạp thật mạnh, xe lập tức vọt tới phía trước.
Hơn mười phút sau, Tô Mộc Nghiên lái xe tới nhà hàng Tây bình thường hai người tan tầm ngẫu nhiên vẫn hay tới ăn, nàng nhớ Cảnh Phong đánh giá beefsteak ở đây không tệ.
Lúc này đã gần chín giờ, khách trong quán không nhiều lắm, cả hai chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau.
Phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn, Tô Mộc Nghiên gọi một tách cà phê, còn Cảnh Phong gọi một phần beefsteak.
Thức ăn dọn lên, Tô Mộc Nghiên chống cằm nhìn Cảnh Phong một dao một dao cắt thịt bò, cho vào miệng, đột nhiên nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.
Cảm giác ngậm cánh môi mỏng của Cảnh Phong trong miệng là cực kỳ hưởng thụ, giờ phút này nó đang ở trước mặt mình lay động, Tô Mộc Nghiên liếm liếm môi, đến khi phát hiện trong đầu mình toàn hình ảnh nóng bỏng, nàng ho khan hai tiếng, cúi đầu che giấu xấu hổ uống cà phê.
Dù vậy, Cảnh Phong đang phiền muộn trong lòng cũng không nhất định biết được suy nghĩ vừa rồi của Tô Mộc Nghiên.
Ai bảo cô có tật giật mình? Tô Mộc Nghiên im lặng uống cà phê, nghe tiếng dao nĩa đối diện va chạm, cảm giác thật vô cùng xấu hổ.
Đến lúc Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên, miếng thịt bò trước mặt Cảnh Phong đã không còn bao nhiêu.
“Có điều này, nhìn cô như người có cuộc sống vừa nhàm chán vừa có qui luật, không nghĩ tới vậy mà cũng có hoạt động về đêm để giải quyết nỗi cô đơn sao?”
Tô Mộc Nghiên không thể để Cảnh Phong thoải mái được, thấy cô ăn một cách vui vẻ, nàng liền nhịn không được muốn chế nhạo vài câu.
Không ngoài dự đoán, đối diện với sự đùa giỡn của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ghim một miếng thịt bò đưa vào miệng, dường như trong lòng mình Tô Mộc Nghiên trước mặt so ra còn không bằng miếng thịt bò.
Nhưng Tô Mộc Nghiên có tinh thần cách mạng kiên trì không sợ nhục, Cảnh phong càng không thèm nhìn không thèm nói, nàng lại càng muốn truy hỏi rõ ràng. Nàng vươn một tay qua giật lấy cây dao trong tay Cảnh Phong, chỉa thẳng vô chóp mũi cô, không nghe theo là không tha: “Thẳng thắn khai ra, đêm nay cô hẹn ai?” Nói xong, Tô Mộc Nghiên nhịn không được tự ngồi suy đoán. “Để tôi đoán xem, cô gần đây không có thân thiết với ai. À… Là ông Đỗ bàn chuyện mua bán lần trước? Hay ông Trương hợp tác trước đó nữa?”
“Tô Mộc Nghiên tiểu thư, nếu cô thay vì suy nghĩ lung tung mà tập trung tinh thần vào công việc, tôi tin năm nay báo cáo thường niên nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người hài lòng, cô thấy sao?”
Khóe miệng Tô Mộc Nghiên cong lên, hiện ra nụ cười tao nhã chuyên nghiệp nhất, trả con dao lại cho Cảnh Phong, cười nghiến răng trả lời: “Cám ơn đề nghị của cô, tôi sẽ nghe theo!”
Nhận lại con dao Tô Mộc Nghiên đưa, Cảnh Phong tiếp tục động tác, không hề để ý tới biểu hiện ấu trĩ của Tô Mộc Nghiên.
Trong công việc, Tô Mộc Nghiên người cực kì quyết đoán, hội nghị cấp cao lớn nhỏ trong công ty, nàng thuộc kiểu người chân thật đáng tin nói một là một. Trong những bữa tiệc xả giao bên ngoài, nàng hào phóng khéo léo, bộ dáng mê người, phong tình vạn chủng*, xinh đẹp tuyệt luân, làm điên đảo tâm hồn cả đám người. Nhưng chỉ có người tiếp xúc thân thiết với nàng, mới biết được tính tình nàng xấu đến cỡ nào.
*Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình.
Ích kỷ, bá đạo, tùy hứng, không nói đạo lý, khuyết điểm quả thật là ba ngày ba đêm kể không hết!
Nghĩ vậy, Cảnh Phong ngẩng đầu, lại thấy Tô Mộc Nghiên chống đầu nhìn mình, nhất thời lại yên lặng.
“Anh tôi sắp trở về.”
“À” Cảnh Phong gật gật đầu, dường như phát hiện thái độ của mình lạnh nhạt quá mức, cô mới mở miệng nói: “Anh ta đi cũng được hai năm rồi?”
“Đúng, lâu như vậy, cũng đến lúc trở về nhà.”
Ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, Cảnh Phong cầm khăn ăn lau miệng, lúc này mới nhìn Tô Mộc Nghiên, nghi ngờ hỏi: “Nhưng hình như cô không được vui?”
“Hả?” Cảnh Phong vô tình hỏi làm cho Tô Mộc Nghiên giật mình, nàng cúi đầu uống một ngụm cà phê đã lạnh tanh trong tách, mượn việc này che giấu cảm xúc bối rối của mình, nói: “Vì sao tôi lại không vui?”
Vừa định nói, Cảnh Phong cảm giác trong áo mình rung rung, đưa tay sờ túi áo, cô lấy ra cái điện thoại đang rung không ngừng.
Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, Cảnh Phong đứng lên, cầm di động quơ quơ trước mặt Tô