Tô Mộc Nghiên cầm tập hồ sơ trong tay, kinh ngạc nhìn Mạc Tư Ngư, đột nhiên cảm thấy tập hồ sơ trong tay như củ khoai lang nóng phỏng tay, khiến nàng không biết nên cầm lấy hay nên quăng xuống ngay lập tức.
"Ba ba điều tra Cảnh Phong làm gì?" Tô Mộc Nghiên nhíu mày, "Mình không biết Cảnh Phong có chỗ nào để điều tra."
Tô Mộc Nghiên nói lời này lo lắng nhiều hơn là oán giận Tô Nghiêu Hải, càng như an ủi chính mình. Mạc Tư Ngư không nói gì, nàng yên lặng quan sát Tô Mộc Nghiên một hồi, mới nói: "Nếu thật sự có chuyện đáng để điều tra thì sao?"
Những lời này hoàn toàn khiến Tô Mộc Nghiên ngồi không yên, nàng nghi hoặc nhìn Mạc Tư Ngư muốn nói lại thôi, rốt cuộc tự động mở tập hồ sơ trong tay, lật xem vài lần, sau mới nâng ánh mắt lên, miệng trương trương, lại cảm thấy trong đầu rối loạn không biết nên nói từ đâu.
"Nói thật, lúc đầu khi ba mình nói chú muốn điều tra Cảnh Phong, mình cũng hiểu là do chú có nhiều lo lắng. Nhưng sau đó mình lại phát hiện, hồ sơ của Cảnh Phong quả thật có điểm cần lưu ý." Mạc Tư Ngư nói xong, chỉ chỉ hồ sơ trong tay Tô Mộc Nghiên, nói: "Lý lịch cá nhân của Cảnh Phong mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng sau khi mình đi xác minh, mới phát hiện lý lịch trước đại học của Cảnh Phong ghi trong hồ sơ, toàn bộ đều là giả. Nói cách khác, tiểu học, trung học, thậm chí là ngày sinh, tên cha mẹ của Cảnh Phong, tất cả đều có thể là giả tạo." Nếu nói ngọn núi Tô Lập Hằng dựa vào là một câu đố, thì Cảnh Phong này, càng như một cái gì đó bí ẩn không nắm bắt được, tất cả về Cảnh Phong, nàng cư nhiên lại không thể nào tra ra được.
Tô Mộc Nghiên thâm trầm lợi hại, nàng chính là không thay đổi nét mặt nắm chặt tư liệu trong tay, thậm chí có nghe rõ lời Mạc Tư Ngư nói không, nàng đều không xác định được.
Tinh tế nhớ lại, nhiều năm trôi qua, Cảnh Phong đều biết rõ về Tô Mộc Nghiên, Tô Mộc Nghiên ngay từ đầu đã không hề giấu diếm, cũng không cảm thấy có gì để phải giấu diếm. Nhưng thực tế, hiểu biết của Tô Mộc Nghiên với Cảnh Phong thật sự không nhiều, thật muốn nhớ lại, có thể nói ra chẳng qua chỉ là hiểu biết nông cạn. Ban đầu nàng không quan tâm quá, đợi đến sau này, Cảnh Phong không nói, nàng cũng không có hứng thú hỏi, vậy mà đã qua nhiều năm.
Nhớ lại, thế nhưng Tô Mộc Nghiên bắt đầu không thể xác định, nguyên nhân tạo thành kết quả này, đến tột cùng là vì ban đầu nàng đối với Cảnh Phong không đủ quan tâm, hay là bởi vì ngay từ đầu Cảnh Phong đã trăm phương ngàn kế che giấu.
"Tuy mình thật không muốn nói vậy," Mạc Tư Ngư bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng Mộc Nghiên, tốt nhất bồ nên để ý Cảnh Phong một chút có vẻ tốt hơn, rốt cuộc mình vẫn cảm thấy việc này có điểm khả nghi."
"Sẽ không." bằng tốc độ nhanh nhất Tô Mộc Nghiên đem tư liệu bỏ vào túi hồ sơ, nàng ngẩng đầu hướng về phía Mạc Tư Ngư cười cười. "Trong lòng mình hiểu rõ, yên tâm đi."
Mạc Tư Ngư cau mày lo lắng tựa hồ còn muốn nói cái gì nữa, đáng tiếc di động của nàng đổ chuông, cúi đầu vừa thấy, phát giác đã đến lúc phải đi.
Tô Mộc Nghiên đối với thói quen của Mạc Tư Ngư rõ như lòng bàn tay, nàng nhấp một ngụm cà phê, nói: "Có khách hàng muốn gặp?"
Mạc Tư Ngư bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Phải."
"Vậy đi nhanh đi." Tô Mộc Nghiên phất tay thúc giục Mạc Tư Ngư rời đi, "Lần này cám ơn sự hỗ trợ của bồ, bữa khác mời bồ ăn cơm."
Mạc Tư Ngư không biết làm sao, nàng cầm lấy áo khoác và túi xách ở bên, lo lắng nói: "Mộc Nghiên..."
"Được rồi được rồi, bồ muốn nói gì mình đều biết, đi nhanh đi thôi." Tô Mộc Nghiên chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, bộ dáng thúc giục, dường như căn bản không hề để trong lòng chuyện vừa rồi.
Trong lòng biết Tô Mộc Nghiên là cái dạng này, nói gì cũng vô dụng, Mạc Tư Ngư bỏ cuộc, xoay người rời đi.
Đi đến trước cửa kính, Mạc Tư Ngư vẫn lo lắng quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, thấy nàng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Mộc Nghiên, tin tưởng cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, nó có thể khiến bồ vô kiên bất tồi (không có gì kiên cố đến không phá được), những cũng có thể làm cho bồ bị tổn thương. Bất kể rốt cuộc chân tướng ra sao, mình chỉ hy vọng, cuối cùng người bị thương không phải là bồ.
Mạc Tư Ngư nghĩ, không dừng lại nữa, đẩy cửa đi ra khỏi quán cà phê.
Trong quán cà phê vốn chỉ có một bàn của hai người là khách, giờ đến Mạc Tư Ngư cũng đi, tự nhiên lại càng có vẻ lạnh lẽo. Đỉnh đầu Tô Mộc Nghiên vẫn vang lên bài hát không biết tên, nàng ngồi trên ghế, đến khi cà phê nguội lạnh, nàng cũng không động đậy.
Túi hồ sơ còn nằm im lặng trên bàn, ánh mắt Tô Mộc Nghiên vẫn nhìn ra cửa sổ nãy giờ di chuyển trở về, xuất thần nhìn cái túi giấy trong tay, nàng dùng hết bình tĩnh mở ra tư liệu kia, vẻ mặt không đổi lật xem, thật giống như xem một câu chuyện không liên quan gì đến mình.
Bất tri bất giác ngồi một hồi lâu, xem tư liệu trong tay cho đến khi nào hết thì thôi, Tô Mộc Nghiên mới ngẩng đầu lên, vội vàng vén màn, đứng dậy rời đi.
Ngồi trong xe taxi về nhà, Tô Mộc Nghiên ôm hai cánh tay nhìn ra cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa xe, đang lúc dừng đèn đỏ, nàng quay đầu lại nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, trong đầu không ngừng hiện ra nội dung bên trong tư liệu, cùng với lời nói của Mạc Tư Ngư cứ lởn vởn không tan.
Thật giống như là một lời chú cẩn cô, bức nàng càng lùi càng xa, thậm chí khiến nàng cảm thấy khó thở. Nàng cảm thấy phải lập tức về nhà, chưa bao giờ có một khắc nào nàng muốn gặp Cảnh Phong đến vậy, hoặc muốn từ thân thể cô ấy tìm thấy được nghi vấn nào đó. Nhưng ngay giờ phút này, dường như nàng đánh mất lý trí muốn nghe được Cảnh Phong giải thích và phủ nhận, nàng tin tưởng Cảnh Phong đến vậy, chỉ cần Cảnh Phong nói một chữ 'không', nàng có thể đem tất cả mọi thứ ném sang một bên không quan tâm đến nữa.
Cảnh