Tình mới cùng tình cũ, thế thân cùng chính chủ, mặc kệ thế nào, Tô Mộc Nghiên cảm thấy cảnh tượng như vậy lộ ra một hương vị châm chọc.
"Căn bản không cần lựa chọn, cũng không có cái gọi là tình cũ tình mới." Cảnh Phong đi vào, tấm thảm lông mềm mại hút lấy tiếng bước chân của cô, nhưng Tô Mộc Nghiên vẫn có thể cảm giác được cơ thể cô ấy đang cách mình càng lúc càng gần. "Nơi này chỉ có một người tôi yêu."
Ngay một khắc này tim Tô Mộc Nghiên đập liên hồi, bởi vì nàng chân thật có thể cảm giác được, lúc Cảnh Phong nói lời này, ánh mắt và giọng điệu cũng không phải nhìn chăm chú vào Kỷ Ninh Lan ở phía trước, mà là nhìn nàng. Loại cảm giác này thật vi diệu, thậm chí có chút không chân thật, nhưng chính là Tô Mộc Nghiên có thể nhận ra một cách mãnh liệt.
Cảnh Phong nói ra, giống như là gián tiếp nói rõ sự lựa chọn của cô ấy, mà người cô ấy chọn cư nhiên chính là mình. Tim Tô Mộc Nghiên bởi vì một câu nói này của Cảnh Phong, bởi vì một câu nói đầy thâm ý ấy, mà không thể khống chế được nhảy lên điên cuồng.
Cảnh Phong nói xong, đi ngang qua bên người Tô Mộc Nghiên, cô nghiêng đầu liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, ánh mắt ấy Tô Mộc Nghiên rất quen thuộc, vừa như trấn an, vừa như khẳng định suy nghĩ của Tô Mộc Nghiên. Trong năm năm nay, mỗi lần Tô Mộc Nghiên thấy Cảnh Phong lộ ra ánh mắt ấy, đều bất giác tìm thấy được từ trong đó sự an ủi và sức mạnh.
Kỷ Ninh Lan một mạch cười, cũng không nói chuyện, cô ta nhìn Cảnh Phong đi đến trước mặt mình, quan sát mình từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên ý cười tùy ý và hài hước. Cô ta đã không nhớ nổi lần bị người ta nhìn kiểu đó là khi nào rồi, có lẽ thời điểm đó căn bản không tồn tại, ngoại trừ Cảnh Phong, đại khái cô ta cũng không cho phép người thứ hai tùy ý nhìn chằm chằm cô ta như vậy.
"Lại nói tiếp, chúng ta thật đã nhiều năm không gặp. Tôi đang nghĩ, tôi hẳn nên xưng hô với cô như thế nào đây?" Cảnh Phong hơi cúi đầu, vẻ mặt trầm tư như đang nghĩ ngợi, sau đó mới thản nhiên cười nói: "Là tôi nên xưng cô một tiếng phu nhân, hay là vẫn nên thân thiết một chút gọi cô là má nhỏ đây?" Cô nói xong, còn lắc lắc đầu, "À, phỏng chừng gọi cô là má nhỏ cũng không thỏa đáng, bởi vì nói lại, cô cùng lắm thì lớn hơn tôi vài tuổi thôi."
Lời nói của Cảnh Phong tràn đầy khiêu khích, Kỷ Ninh Lan híp híp mắt, đó là dự báo trước cho sự tức giận, nhưng ánh mắt ngoan độc như vậy chỉ hơi lướt qua, cô ta mang theo ý cười sung sướng khó hiểu, nói: "Cảnh Phong, dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn hiểu được làm thế nào để chọc giận tôi."
"Nói đến việc này, cô cũng vậy." Cảnh Phong có qua có lại, cô nói xong, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Đây là chuyện của hai người chúng ta, người cô muốn gặp cũng chỉ là tôi, đừng kéo cô ấy vào cuộc."
Kỷ Ninh Lan miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, thu lại vài phần ý cười trên mặt, nói: "Nếu tôi muốn cô ấy đi cùng thì sao?"
Cảnh Phong nhíu mày, lời nói ra đầy cường thế và quyết tuyệt: "Vậy cái gì cũng không bàn nữa."
Không khí trở nên giương cung bạt kiếm từ lời Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên đứng cách xa cả mét, bầu không khí dần dần khẩn trương khiến lòng bàn tay cũng trở nên ẩm ướt, nhưng nàng không vì không khí nên vậy mà né ra. Nàng chỉ yên lặng nhìn Cảnh Phong, tuy từ lâu nàng đã biết Cảnh Phong có cường thế và thong dong, cũng là điểm hấp dẫn nàng, nhưng nàng chưa bao giờ biết, khí thế trên người Cảnh Phong lại có thể áp chế Kỷ Ninh Lan, cương quyết đến không cho người ta kịp thở.
"Thì ra cô ở trong này." Trong không khí im lặng, một giọng nói lười nhác từ cửa truyền tới, Tô Mộc Nghiên nghe ra được chủ nhân giọng nói, đầu tiên là kinh ngạc theo tiếng nói quay đầu lại. Quả nhiên Tô Mộc Nghiên nhìn thấy được bóng dáng Tiêu Linh ở ngay cửa, nàng nhìn Tô Mộc Nghiên cười quyến rũ, vừa đi vào vừa nói: "Khó trách trong sảnh tiệc không nhìn thấy cô, thì ra là bị Cảnh phu nhân mời đến làm khách."
Kỷ Ninh Lan xuất hiện đã đủ làm Tô Mộc Nghiên ngạc nhiên rồi, giờ thấy Tiêu Linh thật giống như trên trời giáng xuống, Tô Mộc Nghiên đã hoàn toàn tìm không ra được tâm tình thích hợp để hình dung. Có lẽ, căn bản không thể dùng những từ ngữ linh tinh đại loại như trùng hợp để giải thích, chuyện trùng hợp, cũng sẽ không thật trùng hợp đến mức không sai thời điểm như vậy.
"Tiêu Linh?" Kỷ Ninh Lan chống cằm nhìn Tiêu Linh đi vào, nghiêng đầu cúi đầu cười rộ lên: "Là ngọn gió nào đưa cô đến chỗ của tôi đây?"
"Sao lại là gió, tất cả là do tôi ngưỡng mộ đại danh của phu nhân mà đến." Tiêu Linh vừa nói vừa đi đến bên Tô Mộc Nghiên, lập tức khoát tay lên vai Tô Mộc Nghiên, nói: "Vốn nghĩ muốn đến thăm hỏi phu nhân một chút, không nghĩ tới, cư nhiên ở chỗ phu nhân lại tìm được Mộc Nghiên."
Kỷ Ninh Lan nghe Tiêu Linh nói không cho là đúng, mới hỏi: "Hai người quen nhau?"
"Không chỉ có quen biết, quan hệ giữa hai nhà chúng tôi rất tốt." Tiêu Linh nói xong, cũng lười đánh Thái Cực cái gì đó, nàng giữ Tô Mộc Nghiên, nói: "Đêm nay là sinh nhật em họ của Mộc Nghiên, chính là tổ chức tại khách sạn này, trùng hợp tôi đến dự tiệc, còn tưởng Mộc Nghiên đi đâu. Nếu tìm thấy cô ấy ở đây rồi, nếu phu nhân không ngại, tôi mang cô ấy xuống trước."
Vẻ mặt Kỷ Ninh Lan tràn đầy ý cười như trước, hoàn toàn không để người ta đoán ra tâm tư cô ta: "Nếu Tiêu Linh đã lên tiếng, đương nhiên tôi không có lý do gì để phản đối, dù sao tôi và Tô tiểu thư cũng tán gẫu xong rồi, vậy mời cô thay tôi đưa Tô tiểu thư xuống."
"Vậy chúng tôi đi trước." Tiêu Linh nói xong, bất động thanh sắc cùng Cảnh Phong liếc nhìn nhau, sau đó không giải thích gì kéo Tô Mộc Nghiên đi ra cửa.
Tô Mộc Nghiên mặc Tiêu Linh lôi kéo, Tiêu Linh phát giác tâm tư nàng, chỉ cố tình nắm chặt cánh tay nàng, làm cho nàng cảm thấy đau mà ngẩng đầu lên nhìn mình.
"Nơi này rất nguy hiểm." giọng Tiêu Linh rất nhẹ, nhưng thật trấn định, hấp dẫn Tô Mộc Nghiên dời lực chú ý lên người nàng: "Tôi biết cô đang nghĩ gì, đợi rời khỏi nơi này, cô muốn biết gì tôi đều một năm một mười nói cô biết."
Tiếng bước chân Tiêu Linh cùng Tô Mộc Nghiên dã