Xe chạy một vòng trên đường cái, đợi đến khi nó dừng lại lần nữa, Tô Mộc Nghiên nhìn bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện ô tô đã dừng lại trước cửa khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật của Tô Nhiễm Nhiễm.
Tô Mộc Nghiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt người người qua lại bên ngoài khách sạn, nàng hơi giật mình, một lúc sau mới quay đầu nhìn Tiêu Linh, nói: "Tiêu tỷ, vừa rồi tôi đã muốn hỏi chị, thật ra chị có thể không cần quan tâm đến, vì sao lại dấn thân vào trong vũng nước bùn này vậy?"
Cho dù Tiêu gia cùng Cảnh gia là thế giao, nhưng chuyện này thuộc về gia sự của Cảnh gia, dù là Tiêu Linh thì đáng lý cũng không nên nhúng tay vào mới đúng, Tiêu Linh làm vậy, quả thật giống như bí quá hóa liều đi một nước cờ hiểm. Nếu Tiêu Linh đứng ở giới hạn, như vậy sau này hai nhà Cảnh Tiêu hợp tác càng thêm thân thiết, nhưng nếu Tiêu Linh chọn sai, vậy theo như tính cách Kỷ Ninh Lan, nhất định sẽ nhớ kỹ những chuyện Tiêu Linh đã làm, không công còn bị mất đi giao tình nhiều năm giữa hai nhà, khó có thể phá vỡ đi thế bất lưỡng lập.
Tuy rằng Tiêu Linh lời nói cùng hành động đều có thể nhìn ra nàng đang giúp Tô Mộc Nghiên và Cảnh Phong, nhưng trực giác của Tô Mộc Nghiên cho thấy, chuyện này, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lần này Tiêu Linh phá vỡ nguyên tắc ra tay giúp đỡ, nhất đình còn tồn tại một nguyên nhân quan trọng khác.
Nụ cười yêu diễm trên gương mặt Tiêu Linh cứng đờ, nàng lần nữa nhặt lại nụ cười nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Chỉ cần không đụng đến chuyện của Cảnh Phong, đầu óc cô đặc biệt nhanh nhạy." Nàng nói xong, mặt hơi hơi khơi lên, bộ dáng vô cùng tự tin. "Tựa như Cảnh Phong vì chuyện của cô mà liều lĩnh, lẽ nào tôi lại không thể có động cơ để quay về sao?"
"Vì Cảnh Tư?".
"Này, nào có ai nói toạc ra tâm sự của người khác như vậy chứ?" Tiêu Linh bị Tô Mộc Nghiên thẳng thắn nói trúng tâm sự, cũng không biết xấu hổ, mà còn vui đùa nói: "Chừa chút mặt mũi cho tôi có được không?"
"Tiêu tỷ thích chị ấy?" giọng điệu Tô Mộc Nghiên thật bình tĩnh, so với nghi vấn, càng giống như trần thuật: "Nếu là như thế, vậy hai người..."
Tô Mộc Nghiên đoán đến đây thì không dám đoán nữa, cũng không phải không đoán ra đáp án, nàng đúng là hoặc ít hoặc nhiều có thể đoán được nguyên nhân, nên mới không nói tiếp.
Trước khi ngồi lên xe, Tô Mộc Nghiên mơ hồ nghe được hai người nói chuyện một chút, nhưng nàng chưa từng gặp qua vẻ mặt trịnh trọng mà chân thật như vậy ở Tiêu Linh, trong trí nhớ của nàng, Tiêu Linh vẫn mang theo hương vị hơi lỗ mảng và thờ ơ, nàng xinh đẹp, nàng yêu diễm, nàng vui cười, nàng phong lưu, nhưng duy nhất vẫn chưa gặp qua nàng chân thật với ai như thế này.
"Nhiều năm nay, phụ nữ tôi tiếp xúc nhiều đếm không xuể, xấu cũng có, chân thật cũng có, nhưng duy nhất cô ấy, tôi tuyệt đối không chạm." Tiêu Linh nói xong, cười sung sướng, nói ra thạt giảo hoạt. "Bởi vì so với có được cô ấy, tôi càng thích nhìn bộ dạng không vướng nhân gian khói lửa của cô ấy lúc này đây, lẽ nào cô không biết là bộ dạng cấm dục như bây giờ của cô ấy cực kỳ thú vị sao?"
Lời Tiêu Linh nói lộ ra chút không đứng đắn và ngang bướng, nhưng Tô Mộc Nghiên rõ ràng nhìn thấy, lúc Tiêu Linh nói lời này, trong ánh mắt lộ ra cô đơn và bất đắc dĩ.
Này có lẽ không phải là một vấn đề vui vẻ để thảo luận, Tô Mộc Nghiên nghĩ vậy, cho nên nàng không hỏi nữa, nàng chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh, khóe miệng đỏ tươi cong lên ấm áp, đẹp đến không ai sánh được.
Ngay giây phút này, đột nhiên nàng rất muốn nói với Tiêu Linh, thật ra chị và Cảnh Phong giống nhau, đều là những người thích giấu kín tâm tư tình cảm ở trong lòng. Nếu thật sự yêu một người, sẽ nuông chiều người đó đến tận trời, rõ ràng làm tất cả mọi chuyện đều tràn đầy hương vị ái tình, nhưng lại cố tình không hề nhắc đến một chữ yêu.
Tiêu Linh là vì Cảnh Tư nên mới làm liều, công nhiên đứng về phía Cảnh Phong để bảo vệ nàng (Mộc Nghiên), người ngoài thoạt nhìn đều nghĩ là vì Cảnh Phong và nàng, thật ra người Tiêu Linh chân chính muốn bảo vệ, vẫn luôn chỉ có một. Người đó là Cảnh gia đại tiểu thư cao cao tại thượng, người phụ nữ nội liễm mà nguy hiểm.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên chỉ mỉm cười, đối với nghi vấn trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, nên tự nhiên không nói ra chuyện trong lòng người khác. Nàng không nói tiếp vấn đề này nữa, mà lơ đãng chuyển đề tài, nói: "Vài ngày trước tôi có nghe nói việc làm ăn ở nước ngoài của chị gặp vấn đề, bây giờ hẳn là chị phải ở bên đó xử lý mới đúng chứ."
"A, theo lý mà nói, thì đúng là vậy." Tiêu Linh dựa vào cửa xe, cười sâu xa. "Cảnh Tư ít nhiều đoán được phản ứng của tôi sau khi biết chuyện, cô ấy không hy vọng tôi tham dự vào chuyện giữa hai chị em cô ấy, nên ở giữa động tay động chân, nếu không phải tôi phát hiện sớm, có lẽ thật sự bây giờ còn ở nước ngoài không về được." Nói xong, Tiêu Linh nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộc Nghiên, nhịn không được vươn tay xoa lên hai má trắng nõn của nàng. "Tôi đoán Cảnh Phong cũng có ý này, nên ngay từ đầu cô ấy đã định một mình chiến đấu hăng hái, không nghĩ sẽ liên lụy đến tôi. Chị em nhà này, ở chỗ bất chấp, là giống nhau đến kinh người. Có điều lần này tôi về, không chỉ muốn bảo vệ Cảnh Tư. Mộc Nghiên, tôi không đành lòng nhìn Cảnh Phong ẩn nhẫn như vậy, có khổ mà không thể kể, cũng không mong muốn cô phải sống trong sự giả dối."
Lòng bàn tay Tiêu Linh lạnh lẽo, nhưng nàng dịu dàng vuốt ve như vậy, không hiểu sao laik cho ngườ ta cảm thấy vô cùng an tâm.
"Tiêu tỷ, dù nói thế nào thì, cám ơn chị." Tô Mộc Nghiên thật tình cảm ơn, ngọn đèn trong khách sạn chiếu lên nửa bên mặt mỉm cười của nàng, lóe ra ánh sáng đủ màu mà kiều diễm. "Nếu không phải chị, có lẽ tôi và Cảnh