Đại thọ bảy mươi tuổi của ba Tiêu Linh, riêng ở thành phố Y tổ chức một đêm tiệc long trọng, mời tất cả bạn bè trên thương trường đến tham gia tiệc rượu.
Là tổng giám đốc Thụy An, Tô Mộc Nghiên tự nhiên cũng được mời, đại biểu Tô gia tham gia tiệc rượu.
Có điều lúc này đây nguyên nhân khiến Tô Mộc Nghiên đặc biệt trang điểm lộng lẫy tham dự, không chỉ vì địa vị không nhỏ của ba Tiêu Linh trên thương trường, còn bởi vì ở buổi tiệc này, thân là thế giao, Cảnh gia nhất định sẽ cử người đến tham gia.
Mà nội chiến trong Cảnh gia vẫn chưa chấm dứt, nếu Tiêu Linh đã công nhiên lựa chọn đứng về phía Cảnh Tư, như vậy sẽ chính thức trở mặt cùng Kỷ Ninh Lan, Kỷ Ninh Lan chắc chắn sẽ không xuất hiện. Cho nên tham dự buổi tiệc lần này, chỉ có thể là Cảnh Tư cùng Cảnh Phong.
Tô Mộc Nghiên dường như đã muốn gấp đến không kịp đợi để gặp Cảnh Phong, đương nhiên, nguyên nhân gặp mặt chủ yếu không chỉ vì nhung nhớ, nàng còn muốn níu cổ áo Cảnh Phong hỏi cô ấy một chút, mấy tháng này hoàn toàn bặt vô âm tín rốt cuộc là muốn giở trò quỷ gì.
Bên ngoài đại sảnh khách sạn người người di chuyển, Tô Mộc Nghiên hỏi thăm tiếp tân ở cửa chỗ ký tên, xoay người đi vào cửa lớn sảnh tiệc.
"Mộc Nghiên?" Tô Mộc Nghiên chân trước mới vừa đi vào, chợt nghe bên trái có người gọi nàng, quay đầu, liền thấy Tiêu Linh phong tư yểu điệu đi đến, bộ dáng phong tình vạn chủng cơ hồ khiến Tô Mộc Nghiên nhìn mê mẩn. "Cô đến rồi à?"
"Vâng, Tiêu tỷ, tôi..."
Tô Mộc Nghiên gật đầu, lời trong miệng còn chưa nói xong, liền thấy Tiêu Linh kéo tay nàng, hướng cái nhìn quyến rũ về phía mình, nói: "Đừng nói gì cả, tôi dẫn cô đi gặp ba tôi trước."
Ba của Tiêu Linh dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng thân thể gân cốt vẫn cường tráng, mặt mày vẫn tỏa ra ngạo khí không đổi, không phải lần đầu Tô Mộc Nghiên gặp ông Tiêu, tự nhiên cũng không quá mức khẩn trương hay câu nệ, sau một phen ân cần hỏi thăm, Tiêu Linh nhân có lỗ hổng, hai người mới cáo biệt rời đi bên người ông Tiêu đang không ngừng có đám người vây quanh.
Một phen chuyện trò chấm dứt, Tô Mộc Nghiên lúc này mới rảnh rỗi thở ra, tiếc nàng còn chưa kịp lấy lại hơi thở, liền cảm giác đám đông ồn ào sôi nổi lên, Tiêu Linh kéo tay nàng đột nhiên nắm thật chặt, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy vẻ mặt nàng trêu chọc mà yêu dã, cực kỳ giống đóa hoa mẫu đơn nở rộ tươi đẹp.
Anh mắt Tiêu Linh như đang xem kịch vui khiến lòng Tô Mộc Nghiên căng thẳng, nàng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt Tiêu Linh, liền thấy ngay tại cửa lớn sảnh tiệc, người vẫn chiếm đầu đề tin tức gần đây, chị em Cảnh gia, nay đang chậm rãi đi vào, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong sảnh tiệc.
Cảnh Phong đứng bên dưới đèn treo pha lê chói mắt, Tô Mộc Nghiên có thể xuyên qua đám đông liếc mắt nhìn thấy cô.
Tóc của cô ấy đã dài hơn nhiều, bộ âu phục màu đen bên dưới chiếc áo vest ngắn là quần tây dài ôm lấy đôi chân cô, tôn lên vóc dáng tinh tế thon dài, một đôi giày cao gót tám phân khiến cô có chút cao không thể với tới, cô vẫn trang điểm nhạt như trước, có vẻ tình xảo mà tự nhiên. Cô theo Cảnh Tư đi về phía ba của Tiêu Linh, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, đều tỏa ra hơi thở ung dung tao nhã.
Nhưng dù cho Cảnh Phong là bộ dạng gì, cô vẫn là Cảnh Phong của Tô Mộc Nghiên, là Cảnh Phong của một mình nàng.
Cảnh Phong dường như không phát hiên ra Tô Mộc Nghiên trong sảnh tiệc chật chội này, cô chỉ cười nhạt tiến lại gần ba của Tiêu Linh, chuyện trò vui vẻ, bình tĩnh không có gì câu thúc, bộ dáng tự tin gần như chính phục mọi người ở đây.
Sự có mặt của chị em Cảnh thị, Tô Mộc Nghiên có thể nghe thấy tiếng mọi người rầm rì bàn luận về chuyện của Cảnh thị. Nội bộ Cảnh thị luôn thần bí và lặng lẽ đột nhiên bắt đầu nổi dậy, thu hút ánh mắt của thương giới âm thầm chú ý động tĩnh.
Từ sau khi ba của Cảnh Phong qua đời ngoài ý muốn, một tập đoàn Cảnh thị to như vậy rốt cuộc rơi vào tay ai, này dường như trở thành đề tài đáng quan tâm nhất của thương giới.
Về điều này, Tô Mộc Nghiên thật sự có rất nhiều nghi vấn muốn tự mình chứng thực với Cảnh Phong, nhưng lý trí bảo nàng không được hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên cầm chặt túi xách trong tay, dường như một khắc cũng không kiềm được xúc động tận đáy lòng.
"Thoải mái đi." Tiêu Linh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Mộc Nghiên trấn an nàng. "Muốn gặp mặt người, cũng không chỉ có mình cô."
Lời Tiêu Linh nói ra thật úp mở, Tô Mộc Nghiên còn chưa kịp hỏi nhiều, liền thấy có một bóng người đang tiến dần về phía cô, Tô Mộc Nghiên nhạy bén xoay người sang, thấy Đỗ Việt Hàng đang đến gần, đợi nàng phát hiện ra, anh ta cũng đã đi đến bên cạnh nàng.
"Sao anh lại ở đây?" Tô Mộc Nghiên vừa thốt lên xong, nàng mới giật mình nhớ ra, đây là thọ yến của ba Tiêu Linh, mời tất cả người trong thương giới đến dự, dựa theo sức ảnh hưởng của công ty Đỗ Việt Hàng, được mời cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
"Lần trước ở Tô gia đã muốn nói với em," đối với sự giật mình của Tô Mộc Nghiên, Đỗ Việt Hàng rất hưởng thụ, anh ta mỉm cười, nói: "Chỉ tiếc còn chưa kịp nói, em đã tức giận bỏ về rồi."
Này căn bản không phải trọng điểm chứ? Tô Mộc Nghiên hướng về phía đèn treo pha lê chói mắt trên đầu nhìn khinh bỉ, nàng không đáp lời, vừa định kéo Tiêu Linh rời đi, liền thấy xa xa có người ngoắc Tiêu Linh, Tiêu Linh chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái, liền cực kỳ không có nghĩa khí bỏ lại nàng từng bước đi qua kia.
Tiêu Linh, có mỹ nhân liền đã quên bằng hữu, chị còn có thể đê tiện hơn nữa không?!
"Nghiên Nghiên, về chuyện lần trước..." nụ cười trên mặt Đỗ Việt Hàng biến mất, vừa chuyển thành bộ dáng thâm tình, chỉ tiếc anh ta lướt qua Tô Mộc Nghiên giống như trông thấy cái gì, lời nói trong miệng im bặt, gương mặt tuấn nhã nhan nhíu lại, không nói tiếp được.
"Đỗ tiên sinh, đã lâu không gặp."
Nếu nói lúc ban đầu của Tô Mộc Nghiên đối với phản ứng của Đỗ Việt Hàng có chút nghi hoặc, nay nghe được một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ phía sau, nàng giống như trong nháy mắt bị bùn dính đầy chân, quên cả cử động.
"Cảnh tiểu thư?" Đỗ Việt Hàng nhìn người vừa đi đến bên cạnh Tô Mộc Nghiên, mặt mày nhăn lại càng nhanh.
So với Đỗ Việt Hàng không vui cùng kinh ngạc, Tô Mộc Nghiên chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong, dường như cảm thấy có chút đột nhiên, lại dường như chỉ muốn đơn thuần nhìn cô ấy. Không phải cách truyền hình lại như băng hay tờ báo nhợt nhạt, mà là chân thật, xuyên qua hai mắt quan sát cô.
Trước kia mỗi ngày đều gặp chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, như thế nào hiện tại nhưng lại trở thành hy vọng xa vời.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên đột nhiên cảm giác được Cảnh Phong nhẹ nắm xoa bả vai nàng, tư thế cùng động tác mang theo ý vị sâu xa, nhưng chỉ riêng Tô Mộc Nghiên biết, Cảnh Phong thông qua đông tác truyền cho nàng sức mạnh khiến nàng yên lòng ấm áp.
"Nghe nói chuyện của anh hai Mộc Nghiên, ít nhiều do Đỗ tiên sinh giúp đỡ?" giọng điệu rõ ràng là dùng câu nghi vẫn, nhưng tren mặt Cảnh Phong cũng chẳng có bao nhiêu ý tứ muốn hỏi, mà lóe lên vẻ bình tĩnh ung dung.
Lời Cảnh Phong nói ra nghe như vô cùng thân thiết, ý đồ trong đó khỏi nói cũng biết, Tô Mộc Nghiên vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu như trước, nàng trừng mắt nhìn, dường như đột nhiên hiểu được ý Cảnh Phong muốn nói.
Rõ ràng nếu là cảm tạ, thực ra là từ lời nói và hành động đã biểu đạt mối quan hệ giữa cô và Tô Mộc Nghiên.
Cảnh Phong, cô thật phúc hắc đó nha. Dục vọng chiếm hữu của cô còn có