Sau hoa viên Tô gia có một phòng luyện đàn, từng là nơi dành riêng cho Tô Mộc Nghiên luyện đàn, sau đó Tô Mộc Nghiên từ bỏ violin mà lựa chọn du học, căn phòng đó đã vì vậy mà bị bỏ xó.
Tô Mộc Nghiên khoanh tay đứng dựa cửa phòng, nghiêng đầu nhìn chăm chú dáng vẻ Tô Nhiễm Nhiễm diễn tấu violin, chỉ là nghe qua mấy đoạn sai nốt, nàng có thể cảm giác được Tô Nhiễm Nhiễm không yên lòng.
Tuy cuối cùng Tô Mộc Nghiên không thể như ước nguyện chọn học violin chuyên nghiệp, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm không giống vậy, nàng ở nước ngoài vào trường nhạc hạng nhất học chuyên về âm nhạc, tại đây được đào tạo nghệ thuật không biết cao hơn bao nhiêu so với Tô Mộc Nghiên. Theo như trình độ của nàng hiện nay, mà rõ ràng sai toàn những nốt cơ bản, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ như vậy, Tô Mộc Nghiên khẽ thở dài, im lặng đi vào phòng.
"Nếu R.Schumann biết em đem 'Träumerei' (Mộng tưởng khúc) của ông ta kéo thành như vậy, không chừng ở trên thiên đường tức giận đến khóc thét lên."
Tô Mộc Nghiên đứng sau lên tiếng làm toàn thân Tô Nhiễm Nhiễm cứng đờ, nàng ôm đàn violin vào lòng, nghe tiếng giày cao gót Tô Mộc Nghiên đi vào, không có quay đầu, thậm chí không phản bác lại Tô Mộc Nghiên chế nhạo nàng, chỉ vuốt ve cây đàn, hỏi nhỏ: "Chị ấy đi rồi?"
"Ừ."
Lúc Tô Mộc Nghiên lên tiếng trả lời, đã đi đến phía sau Tô Nhiễm Nhiễm, nàng nói xong, cúi người vòng qua người Tô Nhiễm Nhiễm, một tay đỡ lấy tay cầm đàn của Tô Nhiễm Nhiễm, tay kia nắm lấy tay cầm cây vĩ của Tô Nhiễm Nhiễm, thật giống như năm đó lúc Tô Nhiễm Nhiễm còn nhỏ, nắm tay nàng dạy nàng kéo đàn.
Tay trái gãy đàn, tay phải kéo vĩ, âm nhạc du dương ngay lập tức theo động tác đơn giản như vậy mà vang lên từng chút từng chút.
Cùng với âm nhạc, giọng Tô Mộc Nghiên vang lên bên tai Tô Nhiễm Nhiễm, nhấn mạnh từng chữ, nói rõ ràng: "Nhạc Nhã đã trở lại, vừa rồi cô ta cũng đi tiễn Tư Ngư."
Động tác trong tay Tô Nhiễm Nhiễm dừng lại, tiếng đàn bên tai cũng tự nhiên im bặt theo, Tô Nhiễm Nhiễm mấp máy môi không nói gì, một hồi sau mới nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Thật không?" Nàng nói xong, giọng nói cũng không mấy kinh ngạc, còn lộ ra bình thản lạnh nhạt. "Cô ta nhất định rất hận em, dù sao năm đó em cũng đã làm ra chuyện tàn nhẫn với cô ấy."
"Hận cũng được, yêu cũng thế, cô ta cũng không biểu lộ ra." Tô Mộc Nghiên ở bên tai Tô Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng thở dài, sau đó nàng đứng thẳng lên, nói: "Về điểm này, em không giống cô ta."
Tô Nhiễm Nhiễm nghe vậy, khẽ 'hừ' một tiếng, vẻ mặt khinh thường: "Em không muốn so sánh với cô ta, là lúc trước cô ta..." Nói xong, dường như nhớ lại chuyện không vui, Tô Nhiễm Nhiễm ngừng lại, không nói nữa.
Tô Mộc Nghiên trầm mặc, đi vòng qua sau lưng Tô Nhiễm Nhiễm, đi lên trước mặt nàng, bình tĩnh nói: "Trên đường về, chị đã cho người đi công ty hàng không tra xét một chút, phát hiện Nhạc Nhã đặt vé ba ngày sau bay, điểm đến giống với Mạc Tư Ngư."
Chỉ là lúc trong xe cảm thấy lời Nhạc Nhã có gì đó khác lạ, đợi sau khi nàng cho người đi điều tra, mới phát hiện sự tình quả thật đúng như nàng nghĩ, Nhạc Nhã là có chuẩn bị mà đến. Nếu cô ta biết Mạc Tư Ngư đi, vậy Mạc Tư Ngư ở khách sạn nào, chắc cô ta cũng đã sớm hỏi thăm được.
Lúc này rốt cuộc Tô Nhiễm Nhiễm nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn Tô Mộc Nghiên, cuối cùng lại tức giận cúi đầu, khẩu thị tâm phi nói: "Vậy thì tốt, em biết nhiều năm nay Nhạc Nhã đối với Mạc Tư Ngư vẫn nhỡ mãi không quên, nay rốt cuộc đạt được ước nguyện rồi."
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, nàng vươn tay nâng cằm Tô Nhiễm Nhiễm lên, buộc nàng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt mình.
"Nói cho chị biết, em thích Tư Ngư không?"
Vấn đề này thẳng thắn trực tiếp như vậy, ban đầu Tô Nhiễm Nhiễm chỉ cười khẽ một tiếng, dường như cảm thấy Tô Mộc Nghiên chỉ đang nói nhảm mà thôi, nhưng nụ cười khẽ của nàng đổi lấy ánh mắt cường thế của Tô Mộc Nghiên. Không chịu nổi ánh mắt tra khảo đó, Tô Nhiễm Nhiễm muốn quay đầu đi, lại phát hiện Tô Mộc Nghiên giữ tay ở cằm mình càng dùng sức thêm vài phần.
Thích không?
Tô Nhiễm Nhiễm khẽ cắn môi, vấn đề này, nàng cũng từng ngày ngày đêm đêm tự hỏi chính mình. Thích không, đáp án tự nhiên là khẳng định.
Không thích Mạc Tư Ngư, ai sẽ bỏ qua cơ hội lưu diễn ở nước ngoài, rời đi sự yêu thương của ông ngoại, chọn lựa quay về nước, chẳng qua bởi vì thích. Không thích Mạc Tư Ngư, ai lại sẽ để ý chị ấy có bao nhiêu bạn trai, ai lại muốn lo chị ấy có bao nhiêu người theo đuổi, chẳng qua bởi vì thích.
Đúng vậy, nàng thích Mạc Tư Ngư, bắt đầu từ lúc còn nhỏ, bắt đầu từ lúc tỉnh tỉnh mê mê hiểu được ánh mắt của nàng đối với Mạc Tư Ngư, những lời này, nàng vẫn chôn trong lòng, chỉ là không muốn thừa nhận, thừa nhận nàng thích Mạc Tư Ngư, có lẽ còn sớm hơn so với Mạc Tư Ngư thích nàng.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Nhiễm Nhiễm không chỉ một lần biết được Mạc Tư Ngư có bao nhiêu vĩ đại từ miệng người khác. Chị ấy vĩ đại như vậy, có nhiều chuyện hấp dẫn ánh mắt nàng như vậy, một người như thế, đáng lý phải kiêu ngạo giống như Tô Mộc Nghiên mới đúng. Nhưng cho đến giờ Mạc Tư Ngư đối với nàng chỉ có dung túng và nuông chiều, không trách mắng, không bất mãn, dường như dù nàng yêu cầu bất cứ chuyện gì, chị ấy cũng không nói một chữ không, thậm chí một cái nhăn mặt nhíu mày.
Mạc Tư Ngư đối với nàng thật tốt, nàng thông minh như vậy, làm sao không hiểu. Nàng nhận sự cưng chiều, tự cho mình được đối đãi như vậy là độc nhất vô nhị, nhưng có một ngày Nhạc