Lâm Mỹ Đình đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói với nụ cười: "Ba mẹ, anh cả, mọi người cuối cùng cũng về rồi.
Chú dì và Linh Hạ họ đã đến đây một hồi rôi, nếu còn đợi nữa, con cũng định cùng họ đi bệnh viện tìm các người rồi."
Bà Lâm trừng mắt nhìn Lâm Mỹ Đình không lộ dấu vết gì, sau đó mới quay người nhìn về phía gia đình họ Dương nói: "Bà Dương, sao các người lại đến rồi? Muốn đến cũng không báo trước một tiếng, báo trước cũng tiện cho tôi để đầu bếp làm những món ăn ngon miệng cho mọi người."
Vợ chồng nhà họ Dương đứng lên, mẹ Dương nhìn Lục Thi Nguyệt đang được mọi người vây quanh thật tốt, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ, và lời nói của bà không được dễ nghe cho lắm: "Bà Lâm, con dâu của nhà bà cũng khá quý giá nhỉ, chỉ là xuất viện, có cần nhiều người như vậy đến đón không? Còn sợ rằng cô ta sẽ bị ngã chân sao."
Sắc mặt bà Lâm không được tốt cho lắm, trước đây bà luôn cho rằng người nhà họ Dương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nên bà vẫn làm bạn với họ sau khi Dương Linh Hạ đào hôn.
Không ngờ tới, mẹ Dương vốn là một người tính là hiểu chuyện ăn nói lại khó nghe như vậy, lúc này bà cũng có chút tức giận.
Theo quan điểm của bà, con dâu bà là đứa con tốt, dù không tốt nhưng cũng không đến lượt người ngoài xen vào mắng chửi.
"Bà Dương, lời này của bà thì khó nghe rồi.
Thi Nguyệt là con dâu duy nhất của nhà họ Lâm, và bây giờ con bé đang mang thai cháu trai quý giá của nhà họ Lâm.
Tôi có thể không bảo vệ nó thật tốt sao? Dù nó muốn ngôi sao trên trời, tôi cũng sẵn lòng hái xuống đưa cho nó."
Vẻ mặt của mẹ Dương thay đổi, bà nói:" Có thai? Lúc trước bà cũng không nói cô ta có thai khi tôi đến bệnh viện thăm cô ta, sao tự nhiên lại có thai rồi?"
Bà Lâm nín thở nói: "Bà Dương, hôm nay bà bị sao vậy? Nói năng lung tung, lúc đó đông người vậy, tôi cũng không có thời gian nói với từng người một Thi Nguyệt đang mang thai năm tháng.
Năm sau tôi thì làm bà nội rồi chứ.”
“Cô ta mang thai rồi, thế Linh Hạ nhà chúng tôi thì sao? Trong bụng Linh Hạ cũng mang thai con của Khánh Quyền, hôm nay đến đây, chúng tôi là muốn bàn bạc hôn sự giữa hai đứa với nhà họ Lâm.”
Nghe vậy, trong mắt Lục Thi Nguyệt lóe lên một tia đau đớn, nhưng trong mắt Lâm Khánh Quyền lại lóe lên một tia khó mà tin tưởng, anh nhìn Lục Thi Nguyệt trong tiềm thức, khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Lục Thi Nguyệt, trái tim anh không khỏi co rút, anh càng ngày càng không thể muốn nhìn thấy Lục Thi Nguyệt đau buồn.
Chỉ là bây giờ Dương Linh Hạ đang mang thai, chuyện này thật sự không nằm trong sự cân nhắc của anh, tuy anh luôn nói rằng mình yêu Dương Linh Hạ, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để cô ta sinh ra một đứa trẻ của mình.
Mặt bà Lâm trực tiếp sa sầm lại: "Bà Dương, nhà họ Lâm - Dương chúng ta quen nhau nhiều năm vậy, bà không thể ngậm máu phun người, nếu như bọn họ vẫn là vợ chồng chưa kết hôn, tôi nghe được tin này sẽ rất vui mừng, bây giờ là Khánh Quyền đã có vợ, vợ đang mang thai, tuy có nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu đã lấy vợ hay lấy chồng, đang nuôi kẻ thứ ba bên ngoài nhưng nhà họ Lâm có gia phong nghiêm khắc, tuyệt đối không thể cho chuyện vợ cả vợ bé chúng sống xảy ra trong cái nhà này.
Nếu như Linh Hạ có thai thì tôi sẽ nói lời chúc mừng, nhưng đừng đổ vỏ lên đầu Khánh Quyền, nhà họ Lâm chúng ta không xứng lấy được con dâu như con gái nhà họ Dương.
"
Mẹ Dương vuốt ve mái tóc được giữ gìn cẩn thận của mình nói: "Bà Lâm, bà cũng nói hai nhà chúng ta là bạn tốt nhiều năm rồi, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không dùng loại chuyện này để lừa dối bà.
Linh Hạ mang thai, đứa bé quả thực là của Khánh Quyền, nếu bà không tin bà có thể hỏi Khánh Quyền, nếu Khánh Quyền là một đàn ông đích thực thì chịu trách nhiệm với con gái tôi."
Bà Lâm quay đầu nhìn Lâm Khánh Quyền, Lâm Khánh Quyền gật đầu nói:" Mẹ, con thực sự đã chạm vào Linh Hạ và con định lấy cô ta làm vợ.
”
Bà Lâm tức giận đến mức giơ tay tát cho Lâm Khánh Quyền một cái.
Âm thanh giòn giã vang lên khiến mọi người ngẩn người ra, họ không ngờ bà Lâm lại ra tay