“Hôm nay em bị làm sao thế? Cứ như nuốt thuốc nổ.
” Lâm Khánh Quyền nhíu mày nói.
Lục Thi Nguyệt tức quá hóa cười: “Tổng giám đốc Lâm muốn em ngày nào cũng phải mỉm cười chào đón anh đúng không?”
Lâm Khánh Quyền sải bước đi qua, túm vai xoay người cô lại, đôi mắt làm người ta say đắm nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nói, tại sao lại giận dỗi với tôi?”
Lục Thi Nguyệt nhìn anh, không quá để ý nói: “Tổng giám đốc Lâm, em chỉ hơi mệt, không hề giận dỗi với anh.
”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, nói: “Em đang giận dỗi.
”
Lục Thi Nguyệt cười khổ, tìm bừa một cái cớ: “Tổng giám đốc Lâm, muốn đoán được suy nghĩ của phụ nữ giống như mò kim đáy biển, anh cứ coi như tâm trạng của em không tốt đi.
”
Lâm Khánh Quyền thật sự tin cái cớ này.
“Em thật là không thể nói lí.
” Lâm Khánh Quyền nói như thế.
Lục Thi Nguyệt gật đầu có lệ.
Lâm Khánh Quyền lại nói: “Nếu tâm trạng không vui thì tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn đơn ly hôn của chúng ta, đến lúc đó tôi sẽ bảo luật sự đích thân gọi điện cho em đến văn phòng ký tên.
”
Mặt Lục Thi Nguyệt cứng đờ, cuối cùng vẫn gật đầu, biết điều không hỏi thêm gì nữa.
“Tôi còn một số công việc chưa xử lý xong, em ngủ trước đi, nếu trễ quá tôi sẽ ngủ ở phòng sách.
” Lâm Khánh Quyền dặn dò xong cũng không xoay người đi mất, không ngờ lại bị ai đó túm lấy ông tay áo vest.
“Tổng giám đốc Lâm.
” Lục Thi Nguyệt đột nhiên duỗi tay kéo anh.
Lâm Khánh Quyền quay đầu, đột nhiên chạm phải chút yếu ớt chợt xuất hiện trong mắt Lục Thi Nguyệt, trong lòng anh khẽ run, bất giác mềm lòng.
“Sao vậy?” Lâm Khánh Quyền chậm rãi nói.
“Tổng giám đốc Lâm, anh có thể ở lại không?” Lục Thi Nguyệt nuốt xuống chút đau lòng nói.
Lâm Khánh Quyền nhíu mày: “Rốt cuộc hôm nay em bị làm sao vậy? Hôm nay em trông khác quá.
”
Lục Thi Nguyệt chỉ nói: “Tổng giám đốc Lâm, em muốn anh ở lại cùng em, anh không