“Nhưng nếu người phụ nữ thô tục như tôi không ở bên anh ấy thì ai đến giúp tổng giám đốc Lâm làm ấm giường? Cô phải biết rằng đàn ông phải nhẫn nhịn sẽ khó chịu lắm, cô không phải đàn ông nên không hiểu được cảm giác đó đâu.
” Lục Thi Nguyệt uông một ngụm cà phê, cười quyến rũ nói.
“Chị đúng là không biết xấu hổ.
” Từ Thy mắng.
“Ồ, câu này của cô Từ thật buồn cười, tôi với tổng giám đốc Lâm là vợ chồng, chúng tôi làm gì trên giường lẽ nào lại phạm pháp? Nhưng cô Từ còn nhỏ, không phải là tổng giám đốc Lâm không nỡ tàn phá đoá hoa còn đang chớm nở là cô nên…”
Từ Thy bị cô nói đến đỏ mặt, nhưng không phải xấu hổ mà là lửa giận dâng trào.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, thầm nói: Chỉ với chút mưu mô này, không biết dùng thủ đoạn gì để trèo lên cành cây lớn Lâm Khánh Quyền nữa! Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về Lâm Khánh Quyền thì cô nhóc này sẽ không ở bên anh lâu được, nhưng không biết có phải anh đã chán những cô gái quyến rũ gợi cảm nên mới muốn nếm thử những cô gái ngọt ngào trong trắng như hoa sen không.
Nhưng ngoài Dương Linh Hạ, chắc không còn người phụ nữ nào có thể ở bên anh lâu được nữa.
Cô đột nhiên hơi tò mò không biết Dương Linh Hạ là người phụ nữ thế nào mà lại có thể khiến người đàn ông lạnh lùng như Lâm Khánh Quyền trở thành một người đàn ông lãng mạn, ngọt ngào.
“Lục Thi Nguyệt, chị đúng là mặt dày.
” Từ Thy tức giận nói.
“Cảm ơn đã khen, đây là lời khen tuyệt nhất giữa phụ nữ dành cho phụ nữ đấy.
” Thái độ của Lục Thi Nguyệt rất thản nhiên: “Nếu không phải tôi mặt dày hơn cô thì sao có thể làm bà Lâm chứ, cô nói có đúng không?”
“Chị bớt ở đây đắc ý đi, Khánh Quyền nói rồi sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với chị.
” Từ Thy đột nhiên đắc ý nhìn cô rồi nói.
Lục Thi Nguyệt hơi giật mình, với sự hiểu biết của cô về Lâm Khánh Quyền, anh sẽ nói lời này với người ngoài sao?
“Cho dù ly hôn, tôi nghĩ tôi cũng được chia nhiều tài sản hơn cô đấy.
Cô Từ à, đừng ghen tỵ, nếu cô có bản lĩnh quyến rũ được tổng giám đốc Lâm cam tâm tình nguyện cưới cô thì sau này ly hôn cũng sẽ được nhiêu đó thôi.
” Lục Thi Nguyệt cười tươi như hoa nói.
“Chị!”
“Đừng giận, tổng giám đốc Lâm không thích phụ nữ động tí là giận đâu, anh ấy nói phụ nữ như vậy khiến anh ấy cảm thấy giống như con cá mập xấu xí.
”
Từ Thy tức đến mức mặt mũi vặn vẹo: “Chị… đúng là không thể nói lý.
” Nói xong cô nhóc cầm túi xách, giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Thi Nguyệt vẫn ung dung dựa vào ghế, cười bảo: “Mới nói vài ba câu đã nổi điên bỏ đi rồi à? Quả nhiên là do còn quá non nớt.
”
Sau khi uống hết cà phê trên bàn, cô gọi phục vụ tới thanh toán hai ly cà phê, nhìn