Thần kinh căng chặt của Lục Thi Nguyệt đã được thả lỏng ngay lập tức vì cuộc điện thoại này.
Cô nghe máy: “Alo!”
“Em sao vậy? Khóc à?” Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Khánh Quyền.
Lục Thi Nguyệt như một đứa trẻ lạc đường, lập tức bật khóc: “Lâm Khánh Quyền, Lục Phượng, Lục Phượng xảy ra chuyện rồi, em sợ lắm, em thật sự rất sợ.
”
Giọng nói của Lâm Khánh Quyền truyền qua điện thoại có chút trầm thấp, có điều vẫn rất an ủi lòng người: “Em bình tĩnh lại đã, đừng hoảng! Tôi hỏi một câu, em trả lời một câu, em có bị thương ở đâu không?”
Lục Thi Nguyệt hít một hơi thật sâu, như thể tìm lại được xương sống, có Lâm Khánh Quyền ở đây, cô cũng không còn áp lực như lúc đầu nữa.
“Giây phút xảy ra tai nạn Lục Phượng đã đẩy em ra nên xe không tông trúng em.
” Lục Thi Nguyệt có gì nói nấy.
“Chỉ cần em không sao là được, lát nữa tôi sẽ cho Jimmy qua với em, ngày mai tôi sẽ đi chuyến bay sớm nhất trở về, em cứ bình tĩnh đợi tôi, đừng nghĩ ngợi lung tung.
”
Lục Thi Nguyệt cảm thấy ấm áp vì thái độ của Lâm Khánh Quyền, cô cũng đã không còn hoảng loạn đến vậy nữa, cho dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cách làm như vậy của Lâm Khánh Quyền cũng đã cho cô một chút an ủi.
“Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn anh!” Lục Thi Nguyệt thật lòng nói.
Lâm Khánh Quyền phía bên kia điện thoại ngơ ra một lúc, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Em là người vợ trên danh nghĩa của tôi, người phụ nữ của mình suýt chút nữa xảy ra tai nạn, tôi quan tâm một chút cũng là điều nên làm, được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ tôi còn đang họp, sáng mai tôi sẽ bay về, cứ như vậy nhé, tôi cúp máy trước đây.
”
Nói xong, Lâm Khánh Quyền liền cúp máy.
Tuy Lâm Khánh Quyền không dịu dàng an ủi người vợ đang hoảng loạn của mình như những người chồng khác, nhưng anh vẫn có thể nghĩ đến việc sai người tới, chứng tỏ không phải anh không quan tâm cô chút nào như những gì anh nói.
Nói chuyện điện thoại với Lâm Khánh Quyền khiến Lục Thi Nguyệt như tìm được một điểm nương tựa, cô cũng bình tĩnh hơn.
Jimmy mà Lâm Khánh Quyền nói rất nhanh đã tới rồi, là một người phụ nữ trẻ thân hình cao ráo, tuổi tác cũng khoảng chừng hai mươi tám, vừa đi đến trước mặt Lục Thi Nguyệt, cô ta đã vô cùng khách sáo nói: “Mợ Lâm, chào cô, tôi là Dương Xuân Sam, mọi người đều gọi tôi là Jimmy, cô cũng có thể gọi tôi như vậy, tôi là người tổng giám đốc Lâm sai tới.
”
Lục Thi Nguyệt cười với cô ta, nói: “Đã nửa đêm rồi còn phiền cô tới đây, thật ngại quá.
”
“Mợ chủ không thể nói như vậy được, tôi là nhân viên cấp dưới của tổng giám đốc Lâm, nhận lương của sếp thì buộc phải giải quyết mọi việc cho sếp, huống chi lần này lại là chuyện riêng, tổng giám đốc Lâm đã nói rồi, chỉ cần tôi có thể chọc cho mợ chủ vui, anh ấy sẽ thưởng