Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, ngơ ngác nhìn anh.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay tổng giám đốc Lâm rất dịu dàng, giống một người chồng dịu dàng với người vợ bị thương của mình vậy.
”
Lâm Khánh Quyền giơ tay lên gõ vào trán cô, nói: “Lại nói vớ vẩn rồi, tôi không phải chồng em sao?”
Lục Thi Nguyệt lúc này thật sự ngơ ra, cô thậm chí còn đang nghi ngờ rằng có phải Lâm Khánh Quyền đã uống lộn thuốc hay không, hoặc là trước mặt là một người lạ đang khoác lớp da Lâm Khánh Quyền.
“Thật sự bị xe tông đến ngốc luôn rồi à?” Lâm Khánh Quyền cười nói.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, như có chút tùy ý nói: “Tổng giám đốc Lâm, nếu ngay từ đầu anh đã đối xử dịu dàng với em như vậy, nói không chừng bây giờ em đã khăng khăng một mực với anh rồi.
”
Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô một cái, nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình.
”
Lục Thi Nguyệt giữ lấy tay Lâm Khánh Quyền, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh ở với em một lát đi, bác sĩ nói em chỉ bị sợ hãi mà thôi, không có gì đáng ngại.
”
Lâm Khánh Quyền cũng thuận thế ngồi xuống, nói: “Đã bắt được tài xế gây chuyện chưa?”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, giọng nói thất vọng: “Anh ta đâm trúng bọn em xong liền chạy trốn, tốt nhất anh ta nên cầu nguyện cho Lục Phượng bình an vô sự, nếu không lên trời xuống biển em cũng sẽ đưa anh ta đến trước vành móng ngựa.
”
Hiếm khi thấy một mặt dữ dằn này của Lục Thi Nguyệt, Lâm Khánh Quyền cảm thấy vô cùng thú vị.
“Có tôi đây, nhất định tôi sẽ bảo cảnh sát mau chóng tìm ra tên tài xế gây chuyện.
” Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt ngồi dậy muốn xuống giường nhưng lại bị Lâm Khánh Quyền ngăn cản: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi thăm Lục Phượng.
”
“Tôi đi với em.
”
Lâm Khánh Quyền đi cùng Lục Thi Nguyệt đến phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng ba, Lục Thi Nguyệt nhìn Lục Phượng bị đeo dây chằng chịt khắp người nằm bên trong qua lớp kính thủy tinh, cô không khỏi thấy bi thương, nếu không phải cứu cô thì Lục Phượng cũng không bị thương nặng đến vậy.
Lâm Khánh Quyền rất tự nhiên ôm cô vào lòng, nói: “Có một người bạn tốt như em quan tâm đến vậy, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu.
”
Lục Thi Nguyệt đỏ ửng mắt nói: “Em đã quen cô ấy từ rất lâu rồi, cô ấy là một người sáng tạo nội dung tự do, phần lớn thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị đảo lộn, nhưng chỉ cần em có việc là cô ấy sẽ hi sinh thời gian ngủ của mình để đến bên em, lần này cũng là cô ấy đẩy em ra nên mới bị thương nặng đến vậy, nếu cô ấy mà xảy ra mệnh hệ gì, em sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
”
Lâm Khánh Quyền nhìn người phụ nữ trong phòng bệnh, ánh mắt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nói: “Đừng khóc nữa, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi điện cho bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ đến phẫu thuật cho cô ấy, James là chuyên gia có uy tín nhất nước Mỹ, có cậu ấy, bạn của em sẽ không sao đâu.
”
Nói thật, Lâm Khánh Quyền không quá hiểu rõ về người phụ nữ Lục Phượng này, từng ăn cơm với nhau mấy lần, chỉ biết cô là một người phụ nữ có nhan sắc không tệ lại rất yên tĩnh, những điều khác thì không có ấn tượng gì quá rõ nét.
“Tổng giám đốc Lâm, em thay bạn em cảm ơn anh.
” Lục Thi Nguyệt thật lòng nói.
“Em là người phụ nữ của tôi.
”
Lục Thi Nguyệt thấy vô cùng ấm áp, tuy cô không biết lời nói này của Lâm Khánh Quyền có bao nhiêu phần là thật lòng, nhưng ít nhất giây phút này cô là vợ của anh, là người phụ nữ của anh là được rồi, những thứ khác thì cứ đi đến đâu rồi tính đến đó thôi.
Đến tám chín giờ tối, Lục Phượng đột nhiên bị co giật, tất cả máy móc đều kêu inh ỏi lên, toàn bộ