"Chị..." Lâm Mỹ Đình tức giận: "Chị đừng có mà hối hận."
"Yên tâm, chị sẽ không hối hận đâu." Lục Thi Nguyệt cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà chính.
Về đến nhà họ Lâm, bọn họ cố ý chuẩn bị cho cô và Lâm Khánh Quyền một căn phòng.
Mặt cô lập tức tối đi, trong lòng như bị một bàn tay nắm lấy, đau nhức vô cùng.
Lục Thi Nguyệt ôm con gấu trên giường, hít vào mùi trên người nó, cô mới cảm giác được trong lòng không còn đau nữa.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện.
Sau khi bên kia nhận máy, cô đổi lại nụ cười, cố ý làm nũng: "Chồng, em nhớ anh lắm."
Lâm Khánh Quyền ở đầu dây bên kia khẽ khựng lại, cuối cùng chỉ nói: "Đừng làm loạn! Tôi đang họp, chín giờ đêm nay, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ." Nói xong thì cúp máy.
Lục Thi Nguyệt kinh ngạc nhìn điện thoại, có hơi hoảng hốt.
Cô và Lâm Khánh Quyền đã kết hôn bốn năm, nhưng việc chân chính thổ lộ tâm tình thì cực kỳ ít, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có.
Trước giờ Lâm Khánh Quyền chỉ coi cô là người phụ nữ yêu tiền.
Lục Thi Nguyệt ở biệt thự nhà họ Lâm một ngày, tối dùng bữa với bà Lâm rồi mới lái xe về khu nhà của Lâm Khánh Quyền.
Vừa vào nhà, cô đã buông túi xách xuống, tỉ mỉ chọn đồ để tối nay đi hẹn hò.
Lâm Khánh Quyền nói tới chỗ cũ, cũng chỉ là một khách sạn năm sao mà họ thường tới thôi.
Cho dù Lâm Khánh Quyền không yêu cô, cô cũng không muốn lộ ra vẻ chật vật trước mặt anh.
Chín giờ tối, Lục Thi Nguyệt đúng giờ tới khách sạn mà họ thường xuyên ngủ lại.
Mới mở phòng tổng thống, đã bị một lực mạnh kéo áp trên vách tường.
Một giây sau, cô bị giam giữa bộ ngực rắn chắc của đàn ông và vách tường.
Ngửi được mùi đàn ông quen thuộc, cô không nhịn được cười: "Tổng giám đốc Lâm, anh không hỏi hôm nay em ở nhà họ Lâm có làm mẹ giận không à?"
Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô, nói mà không mang theo tí tình cảm nào: "Từ trước tới giờ ấn tượng của em với mẹ rất tốt, vừa rồi mẹ cũng gọi điện thoại bảo tôi đối xử tốt với em."
"Thật à? Mẹ toàn nói thế, sao tổng giám đốc Lâm vẫn bắt nạt em thế?"
Lục Thi Nguyệt vừa cười vừa nói.
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền nhìn sâu vào cô, sau đó cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.
Xong một cái hôn, cô đẩy nhẹ anh ra, duy trì khoảng cách nhất định, đôi mắt sáng long lành nhìn anh: "Tổng giám đốc Lâm không hổ là tình thánh, vừa nói yêu cô Dương, vừa mập mờ với người vợ như em này.
Tổng giám đốc Lâm có vẻ rất thích cái cảm giác kích thích bắt cá hai tay này nhỉ?"
"Sau khi ly hôn, chúng ta sẽ chẳng còn quan hệ gì cả."
Trong lòng Lục Thi Nguyệt đau xót, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không yếu đi: "Tổng giám đốc Lâm đang nhắc em, giữa