Dì Ngô cười nói: “Hóa ra là cô ấy sắp xuất viện à, thế này đi, nếu mợ chủ không ngại thì đón cô Lục về nhà ở mấy ngày đi, dù gì trong nhà cũng chỉ có mình mợ, nếu đón cô Lục tới đó có thể giúp mợ giải sầu, mà tôi cũng có thể nấu đồ ngon cho hai người ăn.
”
Lục Phượng vội đáp: “Quả nhiên dì Ngô là tốt nhất.
”
Lục Thi Nguyệt nghĩ Lâm Khánh Quyền đã đi công tác gần một tháng rồi vẫn chưa quay về, nếu đón Lục Phượng về ở nhà của cô và anh, thì cô cũng tiện chăm sóc cho cô ấy, nên không lên tiếng phản đối.
Cô đón Lục Phượng về chung cư của cô và Lâm Khánh Quyền ở trung tâm thành phố, Lục Phượng thấy căn hộ được bài trí vô cùng ấm áp xa hoa, thì tấm tắc khen ngợi: “Thi Nguyệt, nhà cậu ở sắp đuổi kịp hoàng cung rồi, còn chỗ của tớ y như chuồng chó vậy.
”
Lục Thi Nguyệt dìu cô ấy lên lầu, cười đáp: “Nhà của cậu cũng có ba phòng ngủ hai phòng khách, cậu sống một mình đã đủ rộng rãi rồi, nhưng cậu lại viết bản thảo y như con điên, e rằng ngay cả mẹ mình cũng chẳng nhận ra, huống chi là dọn phòng, nên phòng cậu có thể không giống chuồng chó ư?”
“Hay lắm!” Lục Phượng bật ngón tay cái với cô nói.
“Được rồi, cậu bớt lắm mồm với tớ đi, tớ đã nhờ dì Ngô dọn phòng cho cậu rồi, cậu vào xem thử có thích không?” Lục Thi Nguyệt mở cửa phòng dành cho khách ra, rồi làm động tác “mời”.
Lục Phượng đi vào xem xét, toàn bộ căn phòng đều được trang trí bằng màu hồng phấn, giống hệt phòng dành cho cô công chúa nhỏ.
“Thi Nguyệt, tớ đã lớn thế này rồi, mà cậu còn trang trí phòng như cô công chúa nhỏ vậy, giờ tớ đã nổi da gà hết lên rồi.
” Lục Phượng nhún vai nói.
Lục Thi Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ nói: “Mấy thứ này đều không phải do tớ bố trí, mà tất cả đều do Lâm Khánh Quyền sai người làm, bảo là người trong tim anh ấy thích màu hồng phấn, còn tớ chỉ là vợ được thuê tới diễn của anh ấy, nên hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
”
Lục Phượng nghe xong cũng không bất ngờ, mà chỉ nói: “Chỉ có cậu mới chịu đựng nổi một Lâm Khánh Quyền biến thái như thế.
”
Lục Thi Nguyệt nhún vai nói: “Cậu đang ám chỉ tớ còn biến thái hơn anh ấy đúng không?”
Lục Phượng không tỏ rõ ý kiến.
Lục Thi Nguyệt vỗ vai cô ấy nói: “Cậu bị tai nạn, nên ngay cả tớ cũng dám trêu chọc rồi.
”
Lục Phượng ném túi xách trong tay xuống giường, rồi ngã phịch xuống, dang rộng hai tay hai chân nằm ngửa trên giường, lẩm bẩm: “Tớ là trở về từ quỷ môn quan, đương nhiên phải khác người rồi, tớ nhận ra trước đây tớ chỉ chú tâm vào việc gõ chữ, hàng ngày ngoài việc thảo luận cắt giảm tình tiết với biên tập ra, thì gần như không giao du với ai, mặc dù kiếm được tiền, nhưng lại lãng phí rất nhiều thanh xuân, nên tớ quyết định, kể từ giờ, tớ sẽ giành một nửa thời gian để gõ chữ, còn lại sẽ đi du lịch và chăm sóc cậu cùng em bé nhỏ.
”
Lục Thi Nguyệt cũng nằm xuống bên giường cười nói: “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi? Trước đây tớ rủ cậu đi bar,