Lục Thi Nguyệt cười quyến rũ không sợ chết: “Tổng giám đốc Lâm tiêu nhiều tiền cho em như vậy chẳng phải là muốn giải quyết vấn đề sinh lý cùng em sao?”
Ngừng một chút, cô lại nói: “Cô Dương đã về rồi, thế mà tổng giám đốc Lâm lại không nhào về phía cô ấy như hổ đói, anh không sợ cô Dương không thoả mãn à?”
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền lập tức trầm xuống, anh hạ thấp giọng: “Lục Thi Nguyệt, tốt nhất hãy giữ miệng em cho sạch sẽ, trước nay Linh Hạ luôn đơn thuần, đừng áp đặt những suy nghĩ bẩn thỉu của em lên cô ấy.”
“Cô Dương đơn thuần? Nếu cô ta đơn thuần thì đã chẳng có được số điện thoại của em dù ở tận châu Âu xa xôi, còn gọi điện đe doạ em nữa.
Có điều nhìn bề ngoài thì đúng là cô ta rất đơn thuần, chẳng trách tổng giám đốc Lâm cứ nhớ nhung cô ta mãi, đàn ông chẳng phải đều thích kiểu này sao?”
Vẻ mặt Lâm Khánh Quyền lại càng khó coi hơn, anh nhìn cô hung ác: “Lục Thi Nguyệt, tôi cứ nghĩ em là một người an phận, không ngờ lòng dạ em lại độc ác như vậy, coi như tôi đã nhìn nhầm em.”
Lục Thi Nguyệt không nhịn được bật cười thành tiếng: “Câu này của tổng giám đốc Lâm là có ý gì?”
Lâm Khánh Quyền rời khỏi người cô, xuống giường, chỉnh lại áo sơ mi không mấy xộc xệch, nói mà đầu cũng không ngoảnh lại: “Tốt nhất em đừng có suy nghĩ xấu về Linh Hạ, còn khi nào ly hôn tôi sẽ thông báo cho em sau, bây giờ Linh Hạ vẫn chưa muốn về nước nên em phải tiếp tục làm nửa kia của tôi, đến khi nào cô ấy quyết định phát triển trong nước thì tôi sẽ cho em tự do.”
Lục Thi Nguyệt nở nụ cười khổ, cô không chỉ phải làm thế thân của Dương Linh Hạ, bây giờ còn phải thoả mãn nhu cầu về cuộc sống riêng tư của anh nữa.
“Tổng giám đốc Lâm không sợ tôi tức giận sẽ bỏ đi sao?”
“Ban đầu lúc ký hợp đồng ở văn phòng luật sư đã có đóng dấu, em muốn gánh khoản nợ 300 tỷ thì cứ đi thoải mái.”
Chỉ biết dùng tiền để gây sức ép cho cô.
“Tổng giám đốc Lâm, anh là đàn ông mà lại lấy quyền đè người, lấy tiền ép người, anh không cảm thấy hèn hạ, vô liêm sỉ sao?”
Lâm Khánh Quyền quay người lại: “Tôi còn có thể hèn hạ, vô liêm sỉ hơn nữa đấy, em có muốn thử không?”
Lục Thi Nguyệt xuống giường, đi đến sau lưng Lâm Khánh Quyền, vòng tay ôm eo anh: “Ông xã, dù chúng ta kết hôn theo hợp đồng hay là kết hôn hai bên tình nguyện thì chúng ta cũng đã là vợ chồng được bốn năm rồi, dù sau này ly hôn cũng không cần phải cứng nhắc như vậy, anh nghĩ sao?”
“Em có thể nghĩ được như vậy đương nhiên là tốt nhất.”
Lục Thi Nguyệt ngọt ngào nói: “Em vẫn luôn nghĩ như vậy mà.”
Ngừng một chút, Lục Thi Nguyệt lại nói: “Ông xã, em hơi mệt với những ngày tháng cứ thức dậy không phải đi dạo phố thì cũng là đi mua sắm rồi, vậy nên em đã nhờ người tìm việc giúp, thứ hai này đi làm, chắc anh không phản đối đâu đúng không?”
Lâm Khánh Quyền quay người lại: “Em thiếu tiền à?”
Lục Thi Nguyệt cười trả lời: “Mỗi tháng tổng giám đốc Lâm đưa bao nhiêu tiền tiêu vặt như vậy, em có thể thiếu tiền được sao? Chỉ là nhàm chán thôi, em muốn tìm một công việc nghiêm túc để giết thời gian.”
Lâm Khánh Quyền gật đầu: “Em muốn đi làm thì cũng được thôi.
Công ty ở đâu?”
Lục Thi Nguyệt thuận miệng nói địa chỉ.
Lâm Khánh Quyền bảo: “Vị trí tốt, có điều tôi chưa nghe tên công ty này bao giờ.
Mới mở à?”
“Cũng mở được vài năm rồi, nhưng tập đoàn Lâm thị là tập đoàn lớn, tổng giám đốc Lâm lại là người bận rộn, chưa nghe tới bao giờ cũng là điều có thể hiểu.
Vậy nghĩa là anh đồng ý rồi phải không?”
“Khi kết hôn, giấy