Lâm Khánh Quyền cau mày, rõ ràng là anh đang tức giận.
Dương Linh Hạ lập tức tỏ vẻ yếu đuối nói: "Khánh Quyền, anh đừng giận mà, em cũng chỉ là quan tâm tới anh mà thôi, lúc trước em hờn dỗi nên mới ra nước ngoài, nhưng em thật sự không ngờ anh lại không đợi em về đã kết hôn với người khác, nghe tin anh cưới vợ em rất đau lòng, em sợ anh sẽ không cần em nữa nên lúc này mới nôn nóng như vậy.
”
Lâm Khánh Quyền ôm người vào lòng rồi nhỏ nhẹ an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, em hãy chuẩn bị buổi diễn tấu piano lần này cho thật tốt, rồi quay về châu Âu xử lý xong mọi chuyện đi, đợi đến khi em về nước, anh sẽ ly hôn với cô ấy, không để em phải đợi lâu đâu.
”
Dương Linh Hạ cũng hiểu câu lạt mềm buộc chặt, nếu ép người quá đáng sợ sẽ phản tác dụng.
"Khánh Quyền, đây là anh nói đấy nhé, anh đừng để em phải thất vọng.
"
"Em là ngọc ngà châu báu mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, anh có thể khiến người khác thất vọng chứ em thì tuyệt đối không bao giờ.
"
Dương Linh Hạ lúc này mới vui vẻ bật cười thành tiếng.
Tiếng chuông điện thoại chợt phá vỡ bầu không khí giữa hai người họ, là điện thoại của Dương Linh Hạ.
Dương Linh Hạ chợt biến sắc khi nhìn điện thoại.
Lâm Khánh Quyền hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
Ánh mắt của Dương Linh Hạ lộ rõ một tia bối rối, bàn tay đang cầm di động của cô cũng căng thẳng theo, Lâm Khánh Quyền lại càng ép sát, chất vấn: "Sao vậy, cuộc gọi này có vấn đề gì chăng?"
Dương Linh Hạ hít vào một hơi, miễn cưỡng tìm cớ: "Là điện thoại của đội trưởng, em sợ anh ta gọi hối em quay về tập luyện nên mới nôn nóng như vậy, em không muốn rời xa anh.
”
Sắc mặt của Lâm Khánh Quyền lúc này mới dễ coi hơn một chút, anh cất giọng nhẹ nhàng: “Không muốn bắt máy thì cúp đi.
”
Dương Linh Hạ đứng dậy, xin lỗi nói: "Khánh Quyền, em đi nghe điện thoại đã, em sợ đội trưởng thật sự có việc tìm em.
"
Lâm Khánh Quyền gật đầu.
Dương Linh Hạ chạy vào phòng tắm, nói chuyện tầm năm phút mới đi ra.
Cô nhìn Lâm Khánh Quyền, muốn nói gì đó lại thôi.
"Làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì khó xử không?"
"Đội trưởng bảo em bây giờ về luôn, nói là có chuyện liên quan đến buổi diễn tấu cần phải bàn với em, em không muốn chưa gì đã phải chia tay anh rồi.
”
Lâm Khánh Quyền cũng đứng lên, nói: "Nếu là chuyện công việc thì em cứ đi đi, anh tiễn em.
"
Dương Linh Hạ cười nói: "Dạ".
Lâm Khánh Quyền cùng Dương Linh Hạ đi xuống lâu, không ngờ lại nhận được điện thoại của bà Lâm, bà Lâm bảo anh về nhà một chuyến.
Điện thoại vừa cúp, Dương Linh Hạ liền hỏi: "Khánh Quyền, làm sao vậy?"
"Mẹ anh kêu anh về nhà một chuyến, em tự lái xe đi được không?”
"Dì có việc cần tìm anh thì anh về trước đi.
"
Lâm Khánh Quyền gật đầu, cưng nựng hôn lá má cô ta một cái rồi nói: "Vậy anh về trước đây, em lái xe cẩn thận nhé, đến nơi phải gọi điện báo cho anh biết đấy.
"
Dương Linh Hạ gật đầu.
Chờ Lâm Khánh Quyền lái xe rời đi, Dương Linh Hạ mới chính thức thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra gọi lại số mới nãy, điện thoại vừa kết nối, cô ta liền xối xả: "June, tại sao anh lại đến Nước Q?"
"Anh nhớ em, lúc trước đã hẹn nhau sẽ cùng đến châu Âu cùng nhau chăm chỉ làm việc, tại sao em lại bỏ về Nước Q để diễn