Lâm Khánh Quyền quả nhiên mềm lòng.
Anh đỡ Dương Linh Hạ ngồi xuống, sau đó cầm ấm nước đi nấu nước nóng, nước sôi, anh rót cho Dương Linh Hạ một ly nước ấm, đặt trên bàn nói: “Chờ nguội, em uống chút đi.
”
Dương Linh Hạ ôm chặt lấy eo Lâm Khánh Quyền, rầu rĩ nói: “Khánh Quyền, lúc nãy em sợ muốn chết, em sợ sẽ bị bọn họ làm bẩn, sau đó không còn mặt mũi ở cùng anh, may mà cuối cùng anh cũng đến.
”
Lâm Khánh Quyền vỗ lưng cô nói: “Đồ ngốc! Cho dù em bị bọn họ làm gì thì anh vẫn sẽ yêu em như cũ, trong mắt anh, cái lớp màng kia chả là cái gì cả, em đừng quá áp lực.
”
Dương Linh Hạ thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn mặt dày nói: “Khánh Quyền, anh vẫn luôn nói em rất trong sáng, anh đã nghĩ sẽ để dành cơ thể trong sạch này cho anh, từ đầu đến cuối em chỉ có một người đàn ông là anh, còn nghĩ cho dù chúng ta có kết hôn hay không thì em vẫn sẽ cho anh lần đầu tiên của em.
”
Lâm Khánh Quyền là đàn em, cái thích nhất đương nhiên là phụ nữ đồng ý cho anh lần đầu tiên.
Từ xưa đến nay, đàn ông có thể phong lưu phóng khoáng, nhưng lại không cho phép phụ nữ quá phong lưu.
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
“Linh Hạ, em tốt như thế, anh chắc chắn sẽ không phụ lòng em.
”
Mắt Dương Linh Hạ hiện lên chút ác độc, miệng lại tủi thân nói: “Khánh Quyền, rốt cuộc thì anh cũng đã kết hôn, cho dù tình cảm của anh và cô Lục như thế nào thì em cũng đều trở thành người thứ ba phá hư tình cảm của người khác, người khác không biết rõ lí do, chỉ biết mắng em là thứ tuesday không biết xấu hổ, em vẫn rất để ý chuyện này, lúc trước là do em không hiểu chuyện, vì tương lai mà bỏ rơi anh đi châu Âu, bây giờ đã quay về, anh cũng đã có vợ, em cũng đáng đời.
”
Lâm Khánh Quyền đau lòng ôm cô nói: “Em là người phụ nữ của anh, ai dám mắng em?”
Dương Linh Hạ đỏ vành mắt, tủi thân nói: “Nhưng rốt cuộc em cũng chen chân vào hôn nhân của anh, nếu cuối cùng anh không cần em, Khánh Quyền, em thật sự sẽ trắng tay.
”
Lâm Khánh Quyền ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Đồ ngốc, anh chắc chắn sẽ cưới em, em đừng để ý lời Lục Thi Nguyệt nói, cô ấy, anh sẽ tranh thủ sắp xếp tốt, sẽ không để cô ấy can thiệp vào tình cảm của hai ta.
”
Dương Linh Hạ dựa vào lòng Lâm Khánh Quyền nói: “Khánh Quyền, nếu anh cảm thấy khó xử thì em về châu Âu, định cư ở châu Âu là được.
”
Lâm Khánh Quyền ôm sát cô hơn, nói: “Em không được nói những lời sẽ rời khỏi anh, lúc trước anh có thể cho phép em rời khỏi anh một lần, nhưng lần này, anh tuyệt đối sẽ không cho em đi, cho dù em chạy đến châu Âu thì anh cũng sẽ đến châu Âu tìm em về.
”
Dương Linh Hạ cong môi cười đắc ý, rồi lại quan tâm nói: “Khánh Quyền, cô Lục nghe điện thoại giúp anh, anh cũng đừng trách cô ấy, em không muốn vì chuyện của em