Lâm Khánh Quyền cau mày, nhưng vẫn dịu dàng ôm lấy cô: “Em đừng khóc nữa, tối qua là do anh không tốt, là anh mượn rượu phát điên, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
”
Dương Linh Hạ tựa vào lòng anh nói: “Quyền, tối qua anh đã làm đau em, nhưng em sẽ không trách anh, từ lúc chúng ta bắt đầu qua lại em đã đồng ý trao thân cho anh rồi, nhưng anh luôn nói để đợi sau khi chúng ta kết hôn, giờ thì tốt rồi, anh đã chạm vào em, em chính thức trở thành người phụ nữ của anh, em giao lần đầu tiên cho anh, sau này anh không được phụ lòng em.
”
Tất nhiên Lâm Khánh Quyền cũng nhìn thấy vết máu trên giường, nên càng thương hại Dương Linh Hạ hơn, dịu dàng nói: “Em cứ yên tâm, anh sẽ không phụ em, em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt em.
”
Dương Linh Hạ nở nụ cười đạt được mục đích, nhưng ngoài miệng lại điềm đạm nói: “Quyền, em cũng không ép anh ly hôn, nhưng tối qua anh đẩy ngã em như vậy, cũng không kịp làm biện pháp an toàn, nên em sợ em sẽ có, mà nếu có thì em không muốn con mình là con riêng.
”
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền hơi nặng nề, nói thật, trong lòng anh hơi bài xích chuyện cưới Dương Linh Hạ, mặc dù anh luôn miệng nói yêu cô, nhưng trong tim lại không nghĩ đến cưới cô, vì anh đã kiềm nén, nên cảm xúc này không còn mãnh liệt như vậy.
Lâm Khánh Quyền cũng coi như lăn lộn ở thương trường nhiều năm, có thể làm cho sản nghiệp nhà họ Lâm phát triển hưng thịnh, đủ thể thấy thủ đoạn của anh rất cao minh, nhưng giờ anh tự thôi miên nói mình yêu Dương Linh Hạ, nên mới bị chút mánh khóe này của cô lừa gạt.
“Quyền, anh sao thế? Sao anh không nói gì vậy? Anh cảm thấy em hơi hèn hạ khi trao thân cho anh, nên anh không muốn cưới em đúng không? Quyền, anh biết em không phải là hạng người đó, nhưng nếu anh không muốn cưới em, thì em cũng không ép buộc anh, giờ em sẽ quay về Châu Âu, sau này chúng ta cũng đừng liên lạc nữa, nếu có con, em cũng sẽ tự tay nuôi dưỡng con lớn khôn.
”
Dứt lời, Dương Linh Hạ đỏ mắt định đẩy Lâm Khánh Quyền ra để bước xuống giường, ai ngờ một giây sau lại bị anh ôm vào lòng, rồi nghe thấy anh nói: “Linh Hạ, em hiểu lầm rồi, lúc nãy anh chỉ đang nghĩ một số chuyện mà thôi, anh nói rồi anh sẽ ly hôn, sau đó sẽ cưới em, em là người phụ nữ mà anh mong ngóng nhiều năm như vậy, chắc chắn anh sẽ không để em phải chịu uất ức.
”
“Quyền, có câu nói này của anh là em yên tâm rồi.
” Dương Linh Hạ mềm mại nói: “Quyền, anh đi tắm rồi đi làm đi, em cũng phải đi ra ngoài một chuyến, có lẽ tối nay em sẽ phải tham gia một buổi hòa nhạc nhỏ.
”
Lâm Khánh Quyền gật đầu nói: “Em là lần đầu tiên, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho anh biết, chứ đừng cố chịu đựng, biết chưa?”
“Quyền, em biết rồi.
”
Lâm Khánh Quyền vừa đi vào phòng tắm, Dương Linh Hạ đã cầm điện thoại của anh gọi cho Lục Thi Nguyệt, đợi đầu bên kia nghe máy rồi, cô mới nói: “Cô Lục, là tôi, tôi đã mang thai con của Quyền rồi, nếu cô còn chút tự lượng sức mình thì mau ly hôn với anh ấy đi, bằng không cuối cùng cũng chỉ có cô là tự rước lấy nhục mà thôi.
”
Nhưng Lục Thi Nguyệt ở đầu dây bên kia lại bình tĩnh nói: “Cô đang ở cùng anh ấy?”
“Nếu tôi không ở cùng Quyền thì làm sao có được điện thoại của anh ấy? Tối qua cô vừa ra khỏi nhà, Quyền đã gọi tôi tới nhà của hai người, mặc dù ở đây không thể so bì với nhà cổ nhà họ Lâm, nhưng cách bài trí cũng