Trong lòng Lục Thi Nguyệt vô cùng phức tạp, cô không đoán ra rốt cuộc tại sao Lâm Khánh Quyền lại thay đổi như vậy, là bởi vì trong lòng có cô, cho nên không nỡ để cô rời đi, hay đơn thuần chỉ coi cô như thú cưng mà giam cầm bên cạnh anh.
"Tổng giám đốc Lâm không cho em đi Thành phố Thanh Hải, là bởi vì không nỡ bỏ em sao?" Lục Thi Nguyệt thử hỏi.
"Đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ cần đồng ý với tôi không đi Thành phố Thanh Hải là được rồi.
" Lâm Khánh Quyền tránh nặng tìm nhẹ nói.
Lục Thi Nguyệt thầm thở dài.
"Tổng giám đốc Lâm, em hơi mệt một chút, có chuyện gì ngày mai chúng ta hãy nói nhé.
"
Lâm Khánh Quyền ôm chặt lấy Lục Thi Nguyệt, tiếng nói trầm thấp mang theo sự quyến rũ: "Đồng ý với tôi không đi Thành phố Thanh Hải nhé, hửm?"
Bị anh mê hoặc, Lục Thi Nguyệt suýt nữa thì gật đầu đồng ý với yêu cầu của anh.
Nhưng mà một tia lý trí cuối cùng vẫn kéo cô lại, cô kéo đầu Lâm Khánh Quyền xuống, sát lại, hôn lên môi anh.
Hôn xong, cô nhìn Lâm Khánh Quyền quyến rũ, nói: "Tổng giám đốc Lâm, đêm đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi.
"
Chỉ một ánh mắt, mà khiến cả người Lâm Khánh Quyền như bốc lên một ngọn lửa ma mị, anh hít sâu một hơi, mới có thể miễn cưỡng khắc chế.
Anh khẽ vỗ mông Lục Thi Nguyệt một cái, khàn giọng nói: "Kiếp trước, em chắc chắn là hồ ly tinh, quyến rũ như thế, sắp ép khô tôi rồi.
"
"Tổng giám đốc Lâm đang khen cơ thể em rất tuyệt phải không?" Lục Thi Nguyệt ánh mắt quyến rũ, mỉm cười nói.
Lâm Khánh Quyền bất giác hít sâu một hơi, anh thầm nghĩ: Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều có thể mê hoặc đàn ông đến đảo điên, nếu không phải anh tự chủ tốt, e là bây giờ mẹ ruột đứng trước mặt anh cũng không nhận ra.
Anh luôn miệng nói yêu Dương Linh Hạ, nhưng mà đối mặt với cơ thể Dương Linh Hạ anh không hề có loại xúc động đó.
Anh đành tự giải thích, Dương Linh Hạ là kiểu trong sáng thuần khiết, nên trước khi chưa kết hôn, anh không muốn làm bẩn sự thuần khiết đó, dường như vừa đụng vào đã phá hủy khí chất tiên nữ trên người Dương Linh Hạ.
Nhưng anh lại không nghĩ một chút, nếu anh thật yêu Dương Linh Hạ như anh nói thì tại sao anh lại không có ham muốn mãnh liệt đó đối với cô ta, cho dù ở thời điểm bọn họ yêu đương nồng cháy nhất, anh vẫn giữ quân tử, phải biết anh chưa từng cũng không phải người quân tử gì, mà là ác ma không tuân thủ bất kỳ lễ nghi nào.
"Nói năng cẩn thận, nếu không đêm nay tôi sẽ khiến em không xuống giường được.
" Lâm Khánh Quyền ngầm cảnh cáo nói.
Lục Thi Nguyệt lại cố ý ưỡn ngực, quyến rũ nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh đã cùng trải qua sinh nhật với em, đêm nay, trái tim em, con người em đều thuộc về anh, để mặc anh đùa bỡn, qua đêm nay, thì sẽ không có phúc lợi tốt như vậy đâu.
"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền u ám, dường như muốn ăn sống nuốt tươi đem Lục Thi Nguyệt.
Anh ho khan một tiếng, tay phải giống như có ma pháp vuốt ve thắt lưng Lục Thi Nguyệt, nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời không đi Thành phố Thanh Hải thì tôi sẽ lập tức cho em.
"
Lục Thi Nguyệt vòng lấy cổ anh, ánh mắt quyến rũ nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh cũng không phải người lề mề, giờ lại nói đủ thứ như vậy, chẳng lẽ, cơ thể anh đã không được rồi?"
"Cô gái, đừng đùa với lửa, bằng không không phải em có thể tiếp nhận.
"
Lục Thi Nguyệt cười khanh khách, ban đêm, cô như yêu tinh nóng bỏng dạo chơi trần gian, vẻ đẹp của cô mang theo tính xâm lược, đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, trước mặt cô, đàn ông không đủ ưu tú chỉ