Rạng sáng ngày hôm sau, Lục Thi Nguyệt tỉnh lại, thỏa mãn nhìn Lâm Khánh Quyền vẫn chưa tỉnh, sau đó to gan mà hôn lên cằm của anh một cái.
Khi buông ra, một lực mạnh đè lên cơ thể cô, sau đó môi của cô đã bị người ta che lại.
Lâm Khánh Quyền cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, đến khi tách ra, Lục Thi Nguyệt có chút thở gấp, cười xinh đẹp nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Tổng giám đốc Lâm tỉnh rồi à?"
Lâm Khánh Quyền nhéo mũi cô, nói: "Không phải cần đi làm à? Nhanh lên, ăn sáng xong, tôi đưa em đi."
"Hai hôm nay sao tổng giám đốc Lâm không ở cạnh cô Dương thế?" Lục Thi Nguyệt đi vào phòng tắm, Lâm Khánh Quyền cũng theo sau bước vào.
Lục Thi Nguyệt bèn thuận miệng hỏi.
"Chiều hôm qua cô ấy đã theo đoàn người về Châu Âu rồi." Vẻ mặt Lâm Khánh Quyền không nhìn ra được biểu cảm gì, nói.
Tay cầm bàn chải đánh răng của Lục Thi Nguyệt khựng lại một chút, nói: "Khó trách tổng giám đốc Lâm rảnh rỗi thế, thì ra là giai nhân rời đi rồi."
Lâm Khánh Quyền nhìn cô một cái, hỏi: "Ghen à?"
"Tổng giám đốc Lâm là nhân vật tai to mặt lớn thế, em nào dám ghen."
"Em đó, thỉnh thoảng giống như con cáo gian xảo ấy, cái gì cũng phải cò kè mặc cả cho tới khi đạt tới mặt có lợi cho em.
Có khi lại giống như con mèo lười, làm cho người ta không đoán được ra rốt cuộc em có suy nghĩ gì."
"Tổng giám đốc Lâm đang khích lệ em hả?"
Lâm Khánh Quyền ôm lấy cô từ phía sau, nói: "Chỉ cần em ngoan, trước khi chúng ta chưa ly hôn, tôi sẽ cho em hưởng thụ những thứ mà tất cả phụ nữ đều ước mơ có được."
Nói tới nói lui, vẫn coi cô như con thú cưng có thể chơi đùa thôi.
Lục Thi Nguyệt súc miệng, sau đó hôn một cái lên mặt anh, nói: "Tổng giám đốc Lâm, đến lượt anh rửa mặt rồi.
Em xuống tầng ăn sáng trước, nếu không kịp thì không đợi anh nữa.
Em chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty thôi, không so được với ông chủ lớn như tổng giám đốc Lâm đâu."
Lâm Khánh Quyền nói: "Chờ tôi, tôi đưa em tới công ty."
Lục Thi Nguyệt nhìn anh một cái, khẽ gật đầu rồi đi xuống tầng.
Ăn xong bữa sáng dì Ngô chuẩn bị, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Lâm Khánh Quyền xuống tầng hầm lấy xe, rồi lái thẳng tới trước cửa công ty của Lục Thi Nguyệt.
Lâm Khánh Quyền dừng xe ở bên lề đường, tháo dây an toàn, nghiêng người hôn lên mặt cô một chút, nói: "Buổi trưa, tôi đón em cùng đi ăn cơm."
Lục Thi Nguyệt nhìn anh một cách kỳ quái, nói: "Sao tổng giám đốc Lâm lại trở nên ân cần thế?".
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
"Chồng mời vợ ăn cơm, chẳng phải điều hiển nhiên sao?" Lâm Khánh Quyền nói một cách đương nhiên.
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào, nói: "Thì ra tổng giám đốc Lâm có xem em là vợ à."
Lâm Khánh Quyền búng trán cô một cái, trả lời: "Tôi không coi em là vợ thì coi em là gì được nữa?"
Lục Thi Nguyệt hoạt bát nói: "Vậy cũng chỉ hỏi tổng giám đốc Lâm được thôi." Nói xong, cô mở cửa, bước nhanh xuống xe.
Khóe miệng Lâm Khánh Quyền cong lên, tâm trạng lập tức trở nên cực kỳ tốt.
Lâm Khánh Quyền lấy điện thoại ra, bấm một dãy