Từ Thần Chinh dừng bước, quay lại hỏi: "Không biết tổng giám đốc Lâm muốn nói gì?"
"Anh Từ, Thi Nguyệt là vợ của tôi, dĩ nhiên sẽ có tôi quan tâm cô ấy, tôi nghĩ tôi không cần phiền anh chăm lo cho cô ấy, cô ấy là bạn của anh đi nữa thì tôi cũng không muốn vì anh mà hôn nhân của chúng tôi xảy ra chuyện gì đó.
”
Từ Thần Chinh nhếch mép, nói: "Đúng là tổng giám đốc Lâm nên quan tâm đến vợ mình nhiều một chút, tôi nghĩ cũng không đến lượt mình phải săn đón cô ấy.
"
Lâm Khánh Quyền cũng cười, nói: "Chỉ cần cậu Từ nhớ thân phận của mình là tốt rồi, vợ tôi không cần phiền đến anh, ngoài ra, tôi nghĩ anh rất xứng đôi với người phụ nữ bên cạnh.
Trai tài gái sắc, mau định ngày để con gái nhà người ta đỡ phải đa nghi.
”
Từ Thần Chinh đang muốn đáp trả thì Lục Thi Nguyệt tiến lên, nói: "Thần Chinh, anh đưa cô Lý về trước đi, hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi về.
”
Từ Thần Chinh gật đầu, anh ta đi vòng qua bên trái xe, mở cửa ngồi vào, thắt dây an toàn, nhưng vừa mới lái xe đi, Lý Huệ Trân ngồi ở ghế phụ đã khẽ cười, nói: "Thần Chinh, tôi thật sự không ngờ, anh lại đi thích phụ nữ đã có chồng, với điều kiện của anh, anh thật sự cam tâm tình nguyện làm con giáp thứ 13 sao?”
Từ Thần Chinh nhìn cô ta một lúc lâu và nói: "Cô Lý, tôi và cô không quen biết nhau, không đến lượt cô nói chuyện của tôi, còn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Thi Nguyệt là trong sáng, tốt nhất là cô hãy giữ miệng mình sạch sẽ, tôi mặc kệ cô có phải là con gái của gia đình có quyền thế hay không.
”
Lý Huệ Trân nhàn nhã tựa vào lưng ghế phụ, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ rằng ở nước Q vẫn còn những anh chàng đẹp trai toàn diện, không góc chết, thêm vào đó bố mẹ tôi còn luôn nói với tôi rằng anh tài giỏi, ưu tú thế nào, hôm nay tôi mới nhận ra mắt nhìn ngươi của ba mẹ tôi cũng đáng tin cậy một lần.
"
Dừng một chút, Lý Huệ Trân còn nói thêm: "Nhưng bây giờ xem ra anh trông không giống một kẻ chẳng có khuyết điểm gì như vẻ bề ngoài, khuyết điểm của anh là ánh mắt quá kém, có thế nào đi nữa thì cũng nên thích một người chưa từng kết hôn chứ, nhưng không ngờ, anh thích phụ nữ có chồng không nói mà người đàn ông đó vừa nhìn đã biết là không hiền lành gì rồi, chậc chậc.
”
Từ Thần Chinh bẻ tay lái, đậu xe ở bên đường, lạnh lùng nói: "Xuống xe.
"
Lý Huệ Trân nhìn con đường chỉ có vài chiếc xe chạy qua rồi chỉ vào mình và hỏi với vẻ hoài nghi: "Từ Thần Chinh, anh bảo tôi xuống xe?"
Từ Thần Chinh chỉ gật đầu.
Lý Huệ Trân khẽ cười nói: "Từ Thần Chinh, anh nhỏ nhen vậy sao?"
"Tôi nhỏ nhen vậy đó.
" Từ Thần Chinh nghiễm nhiên thừa nhận.
"Từ Thần Chinh, tôi không quen với nơi này, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi khi tôi xuống xe thì anh cũng khó mà ăn nói với ba mẹ anh cũng như ba mẹ tôi.
"