Sáng hôm sau, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Ly Tâm mơ màng tỉnh lại, nhìn thoáng qua thời gian mới có 7 giờ sáng.
Tối hôm qua ngủ tương đối trễ, Ly Tâm bây giờ còn có chút mỏi mệt, hai chân cũng bủn rủn.
Mà hắn bên cạnh còn đang ngủ say, đôi mắt đáp xuống môi hắn.
Ly Tâm khẽ cúi người chậm rãi kề lại gần mặt Hạ Dương.
Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần.
Chỉ cần Ly Tâm tiến gần thêm một chút nữa là có thể hôn lên...!
Nhưng cuối cùng Ly Tâm vẫn không đủ dũng cảm, chật vật đứng dậy rời đi.
cô vẫn là không dám hôn Hạ Dương.
5 năm nay, Hạ Dương rất khi ít cùng cô hôn môi.
Ly Tâm xuống giường, vào phòng tắm trước tắm rửa cơ thể rồi một mình đi đến phòng chơi đàn.
Cầm violin, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt lên những sợi dây đàn.
Cây đàn violin này là do Hạ Dương mua tặng cô, là một cây đàn cổ.
Lúc đó, là cô nhìn thấy tin tức trên mạng về thông tin của cây đàn này đang được triển lãm ở nước ngoài, sau đó cô tình cờ nhắc đến cây đàn với Hạ Dương có một lần.
Không ngờ đến tháng thứ hai Hạ Dương đã mua cây đàn này về tặng cô, còn đặc biệt sửa sang lại một phòng trong căn hộ để làm phòng chơi đàn cho cô.
Ly Tâm còn nhớ rõ lúc ấy cô đã xúc động như thế nào khi nhìn thấy cây đàn violin này.
Không phải vì cây đàn quý giá như thế nào, mà là vì chính mình chỉ tùy ý nhắc qua có một lần vậy mà người bên gối lại nhớ rõ về nó, còn mua nó tặng cô.
Lúc ấy, cô cho rằng Hạ Dương cũng thích cô.
Cho dù là không thích nhưng nhất định cũng có chút cảm tình.
Cho nên mặc kệ Hạ Dương có lãnh đạm bao nhiêu thì Ly Tâm vẫn lao vào không chút ngại ngần.
Trong khi Ly Tâm miên man suy nghĩ, bàn tay đã theo quen thuộc đàn một khúc nhạc.
Đang khi đàn đến một nửa khúc nhạc, Ly Tâm nghe được bên ngoài hàng lang vang lên tiếng động, là Hạ Dương.
Ly Tâm đứng dậy đi ra phòng khách, liền nhìn thấy Hạ Dương mặc áo khoác màu đen chuẩn bị đi ra ngoài.
Trên tay còn cầm một chiếc cà vạt sẫm màu, Ly Tâm đi qua theo thói quen lấy cà vạt trong tay Hạ Dương chuẩn bị giúp hắn thắt lên vừa hỏi: "Tối nay anh có về không?"
Hạ Dương lạnh lùng nói: "Không chắc."
"Vâng..." Ly Tâm đáp lại, bàn tay vẫn thoăn thoắt giúp Hạ Dương thắt cà vạt.
Giống như là đôi vợ chồng mới cưới, người chồng ra cửa đi làm, người vợ thì hỗ trợ giúp thắt cà vạt.
Nhưng bọn họ không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu.
Gần tối, Bảo Ngọc một mình ghé sang nhà của Ly Tâm.
"Chị dâu!" Bảo Ngọc đem theo một túi trái cây thật to.
Ly Tâm hơi bất ngờ hỏi: "Dị ứng đã đỡ chưa?"
"Đã tốt hơn một chút rồi." Bảo Ngọc cười cười.
Cô đã nằm một đêm trong bệnh viện, hiện tại trên mặt đã bớt sưng, nhưng vẫn còn một số nốt đỏ nhỏ trên má.
Bất quá cũng may màu sắc của các chấm đỏ rất nhạt, phỏng chừng qua một hai ngày là có thể biến mất.
"Về sau em sẽ không ăn cua nữa đâu!" Bảo Ngọc oán giận: "Tối hôm qua em muốn mệt chết luôn! Bị dị ứng đúng là cực hình!"
Bảo Ngọc đặt túi trái cây lên bàn ăn, lại ngửi được từ bên trong phòng bếp truyền đến mùi hương thật thơm liền ngay lập tức hỏi: "Chị dâu đang nấu cơm sao? Em có thể ăn ké được không?"
"Được." Ly Tâm cười đồng ý, vào phòng bếp làm thêm một phần nữa.
Sau khi xong xuôi, Ly Tâm dọn thức ăn lên bàn ăn.
Bảo Ngọc nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ liền hỏi: "Không cần chờ anh của em sao?"
"Anh ấy không về." Ly Tâm cười nhạt nói.
Bảo Ngọc cái hiểu cái không gật đầu.
Chờ đến khi ăn ké cơm xong Bảo Ngọc cũng chuẩn bị rời đi.
Ly Tâm buổi tối có lớp dạy violin, nên cùng Bảo Ngọc ra ngoài luôn.
Hai người cùng đi vào thang máy, Ly Tâm hỏi: "Lần này trở lại em dự định sẽ ở bên này bao lâu, có định qua đó để học cao hơn nữa không?"
"Không biết nữa." Bảo Ngọc nghĩ nghĩ: "Chắc em sẽ ở lại đây chơi một tháng rồi trở về trường."
"Trường học bên đó ổn chứ?"
"Không sao, cũng không có lớp học." Bảo Ngọc cười vui