Dương...!" Ly Tâm nghẹn ngào, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời.
Hạ Dương trước nay chưa từng thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Hóa ra năm năm qua, tất cả đều là một mình cô đơn phương tình nguyện.
"Anh sao lại có thể nói ra như vậy...!" Ly Tâm cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt lòng ngực đến mức khó thở.
Hạ Dương thật sự rất tàn nhẫn.
"Tâm." Hạ Dương lại giơ tay khẽ xoa sau gáy Ly Tâm: "Chúng ta chỉ là ở cùng, anh cũng chưa từng thừa nhận chúng ta là người yêu hay gì cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như bạn giường."
Ngữ khí của hắn thản nhiên, nhưng Ly Tâm không muốn nghe nó nữa.
Đối với Hạ Dương mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người bạn giường không hơn không kém mà thôi.
"Dương, em mệt." Ly Tâm xoay người như trốn tránh, trốn vào trong chăn bông, không muốn nói nữa.
Hạ Dương vẫn ngồi ở bên giường, vỗ nhẹ người Ly Tâm qua chăn bông, trầm giọng nói: "Đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa, uống thuốc rồi đi nghĩ ngơi đi."
Nói xong, Hạ Dương liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Ly Tâm bị bỏ lại một mình trong phòng ngủ, hai mắt nhắm nghiền, đem cơ thể cuộn tròn thành một quả bóng.
Qua một hồi lâu, Ly Tâm mới dần dần bình tĩnh lại, có chút mỏi mệt ngồi dậy, cầm lấy thuốc trên tủ đầu giường.
Bên cạnh thuốc trị cảm còn có một cốc nước, nước trong cốc vốn là ấm nóng, nhưng hiện tại đã trở nên lạnh như băng.
Uống thuốc xong, Ly Tâm mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.
Trên hành lang tối om, chỉ có thư phòng là lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Cửa thư phòng không đóng chặt, Ly Tâm từng bước đi tới, vừa nhìn vào phòng làm việc liền thấy nam nhân ngồi trên sô pha, đang lật xem một cuốn album ảnh.
Ly Tâm đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm thân ảnh kia hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn là không đi vào mà xoay người đi tới phòng bếp.
Bởi vì vẫn còn đang cảm lạnh nên Ly Tâm cũng không có cảm giác thèm ăn, liền tùy tiện cầm lấy cái gì đó ăn, xong xuôi trở về phòng ngủ tiếp tục nằm trên giường.
Đã hơn 8 giờ tối, hai mắt Ly Tâm bỗng tỉnh táo đến lạ, rõ ràng thân thể đã kiệt sức mệt mỏi đến không chịu nổi, vậy mà đầu óc lại rất tỉnh táo, không buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng bước chân từng bước một tới gần mép giường rồi nằm xuống.
Ly Tâm không có quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được từ sau lưng truyền đến hơi thở hòa lẫn hơi nước ấm áp, còn có một chút mùi hương sữa tắm thoang thoảng.
Trước đây, cô rất thích khi Hạ Dương mới vừa tắm xong, lần nào cũng sẽ chủ động chui vào trong lòng ngực hắn.
Nhưng hiện tại, cô chỉ đưa lưng về phía Hạ Dương, không có tới gần.
Giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách, ai cũng không đụng ai, mỗi người ngủ riêng.
Nửa đêm, khi Ly Tâm mơ mơ màng màng ngủ thì bị động tĩnh người bên cạnh quấy nhiễu tỉnh lại.
Ly Tâm có chút khó chịu mở mắt ra, nhìn qua thì thấy Hạ Dương ngồi ở mép giường đang trả lời một cuộc điện thoại.
Giọng ở đầu dây bên kia điện thoại không lớn lắm, nhưng Ly Tâm mơ hồ nghe thấy hai chữ "bệnh viện" và "phát sốt".
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Hạ Dương đứng dậy lấy quần áo bên cạnh mặc vào, như thể chuẩn bị đi ra ngoài.
Ly Tâm cũng từ trên giường ngồi dậy, lên tiếng hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm." Hạ Dương lãnh đạm đáp.
Ly Tâm cầm điện thoại kiểm tra thời gian, đã hơn một giờ sáng.
Mặc dù đã đoán được nguyên nhân vì sao Hạ Dương ra ngoài, nhưng cô vẫn lớn tiếng hỏi: "Là muốn đến bệnh viện sao?"
"Vân Thy bị sốt nhẹ, anh đi xem thử." Hạ Dương vội vàng thay quần áo, xoay người rời đi.
Ly Tâm nhìn theo bóng hắn, nhịn không được chạy xuống giường, ngay cả dép cũng chưa kịp mang, để chân trần chạy ra ngoài gọi to: "Dương!"
Ly Tâm đứng ở trên hành lang, khoảng cách không xa không gần đối diện tầm mắt với nam nhân.
"Đã trễ thế này, anh nhất định phải đi chăm sóc Vân Thy sao?" Giọng nói Ly Tâm còn có chút run rẩy.
Hạ Dương khẽ cau mày nói: "Đừng loạn."
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người ra cửa.
Cánh cửa đóng lại.
Ly Tâm đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt vẫn