trong một căn chung cư giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp, nơi mad Ly Tâm cùng Hạ Dương đang sống với nhau.
‘‘Hạ Dương’’: thanh âm ngọt ngào cất lên trong căn bếp, một cô gái thanh mảnh đang nấu bữa ăn sáng toả ngát hương thơm.
‘‘Anh mau ra ăn sáng cùng em nào Hạ Dương.’’
Trong căn phòn ngủ, những tia nắng nhỏ đã chiếu qua rèm cửa sổ.
Một Người đàn ông vừa mới tỉnh giấc sau tiếng gọi trong trẻo kia, hắn vò vò đầu, đi xuống giường nhìn ra bếp nhưng không trả lời lại câu nói của cô gái kia, âm thầm đi lại nơi cô đang nấu ăn.
Hạ Dương vòng tay ôm cô từ phía sau, dụi dụi đầu mình vào bả vai của cô.
‘‘Anh mau đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng cùng em nào.’’ Giọng nói mang theo ý cười hạnh phúc vì những chuyện nhỏ nhặt thường ngày cũng đủ khiến cô vui cả ngày trời.
‘‘Ừm’’ Hắn chỉ trả lời ngắn gọn rồi lại quay bước đi vệ sinh cá nhân.
Đến khoảng 7h cả hai người vừa ăn xong, Hạ Dương cùng Lý Tâm thấy đồ rồi đến chỗ làm.
Hạ Dương là giám đốc của một công ty lớn nhưng Ly Tâm chỉ là một giáo viên dạy thanh nhạc tại một lớp học bình thường gần nơi đang sinh sống.
Hạ Dương sau khi thay xong quần áo, như thường lệ hắn lại đưa cà vạt của mình đến tay Ly Tâm, Ly Tâm cũng nhận lấy cà vạt mà thắt cho hắn.
Cô đã làm việc này nhiều đến mức quen luôn từng loại cà vạt khác nhau của hắn.
Những việc như thế này cô và hắn đã làm cùng nhau suối 5 năm trời rồi.
Ly Tâm nhớ lại lần đầu tiên khi cô gặp Hạ Dương.
Cô đã trúng tiếng sét ái tình sau khi vừa gặp được Hạ Dương khi hắn đến trường của cô để bàn về vấn đề tài trợ cho dự án mở rộng thêm và nâng cao cơ sở hạ tầng ở đây.
Khi ấy cô chỉ vừa 18 tuổi, trong lòng của cô gái non trẻ ấy là thứ tình cảm to lớn dành cho người đàn ông kia.
Sau vài lần cô lén lút đi theo hắn thì cuối cùng hắn cùng phát hiện ra cô.
‘‘Bạn học này, sao em lại đi theo tôi.’’ Giọng nói trầm ấm mang theo chút lạnh lùng làm cô rợn cả tóc gáy.
‘‘T…tôi…chỉ đi ngang qua thôi!’’ Ly Tâm nói trong sự rung sợ nhưng lại chẳng dám quay đầu lại mà chạy.
Hạ Dương quay đi, không nói thêm gì nữa, chẳng biết vì sao trong lòng cô lại vừa sợ nhưng cứ thúc giục bản thân đuổi theo hắn.
Khi vừa bắt kịp được hắn cô lại vột vàng thốt ra:’’ Tôi thích anh, xin anh hãy cho phép tôi theo đuổi anh!!’’.
khi vừa phản ứng lại sau câu nói đó, cô nhanh lấy tay che miệng mình lại.
Hạ Dương quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái với thân hình mảnh khảnh cùng một nốt ruồi chí lệ dưới đuôi mắt, cùng mái tóc đen óng mượt, cả người lại rung rung vì sợ nhưng lại không chạy đi, hệt như một chú thỏ vậy.
Hạ Dương nâng mắt nhìn cô sau đó lại quay đi chỉ để lại hai chữ:’‘Tùy em.’’
Mặt dù không được sự đồng ý chấp thuận ở bên anh, nhưng được sự đồng ý cho phép mình theo đuổi anh như vậy làm cô vui như bây đến tận trời xanh.
Sau cả một năm cô kiên trì theo đuổi hắn, cuối cùng cũng thành công thu hút sự chú ý của hắn, cuối cùng sau bao nỗ lực của cô thì hắn cũng chấp nhận cô, hai người từ khi quen nhau đến giờ cũng đã được 5 năm.
Nhưng 5 năm qua cô cũng chưa từng hỏi hắn thân phận khi cô ở cạnh hắn là gì.
Nhưng cô cũng không quan tâm lắm đến vấn đề đó.
‘‘Anh đi làm vui vẻ.’’ Ly Tâm cười rạng rỡ nói.
‘‘Ừm’’
‘‘À mà…giữa trưa em sẽ làm cơm rồi mang đến công ty cho anh nha’’
‘‘Hôm nay anh có buổi hẹn với giám đốc Chu.’’
‘‘À vâng, vậy tối em chờ anh về ăn nha’’
‘‘Tôi anh còn ở họp, không biết khi nào