Từ giờ mình sẽ đổi tên Ly Tâm sang Lưu Ly luôn nha
- ---------------
Lưu Ly cùng quản lý bước vào công ty.
Trên đường trở lên phòng thu âm, tên quản lý ca ngợi: ‘‘Cô có biết Hải Uyên vừa ra mắt MV mới không.
Tuy mới ra nhưng đã thu hút nhiều lượt xem rồi đấy’’
Hải Uyên cũng là một trong nhưng thần tượng dưới sự quản lý của hắn.
Tên quản lý lại nói tiếp: ‘‘Cô ấy nhờ bám vào được một nhà tài phiệt giàu có nên đã nâng đỡ cho cô ấy đấy.
Vậy… cô có muốn tôi giới thiệu cho cô một kim chủ không?’’
Lưu Ly cười nhẹ, lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn: ‘‘Anh Phong!! Không phải anh nói là không ép buộc phải có kim chủ sao.’’
Tên quản lý lại lên tiếng giải thích: ‘‘Đúng là không ép buộc phải có kim chủ.
Nhưng cô nghĩ trong giới giải trí này muốn có chỗ đứng vững vàng là dễ à.’’
Anh ta lại nói tiếp: ‘‘Ít ra cũng phải giữ cho mình một chỗ đứng vững chắc chứ đúng không.’’
Lưu Ly nghe việc quản lý luôn thúc giục các nghệ sĩ của mình tìm kiếm một chỗ dựa trong giới giải trí này cũng đã được vài chục lần kể từ khi cô hoạt động dưới sự chỉ đạo của hắn rồi.
Bất quá Lưu Ly không nghe được nữa liền nói: ‘‘Tôi sẽ cố gắng chứng minh cho mọi người rằng tôi đứng lên bằng chính sức của mình mà không dựa giẫm vào ai cả.’’
Nói rồi Lưu Ly bước nhanh vào phòng thu âm, cô trợ lý cũng vội vàng đuổi theo sau Lưu Ly.
Tên quản lý chỉ vò đầu, không biết làm sao để xử lý vụ này nhưng lực bất tòng tâm.
Cô đã quyết như vậy rồi thì hắn cũng chịu.
…
Ngày hôm sau, Hạ Dương đã đến phiên trường quay phim.
Hắn được sự tiếp đón nồng hậu từ phía đoàn phim.
Nhưng hắn chỉ đến để bàn công việc nên đến khu nghĩ dưỡng cách cũng không quá xa nơi phiên trường.
Lưu Ly cũng ở trong đoàn phim lớn này, nhưng cô chỉ đóng một vai phụ nhỏ bé ít được sự để ý của công chúng.
Lưu Ly lúc này ở trong một phòng nghỉ nhỏ của đoàn phim bên cạnh cô còn có người bạn mà cô quen được khi mới bước chân vào giới giải trí, cậu ấy khá thân với cô.
Cậu ấy tên là một diễn viên trẻ nhỏ tuổi hơn cô và khá năng động.
Anh cũng là hoạt động dưới quản lý Phong Dật.
‘‘Chị Lưu Ly’’.
Phong Dật từ xa chạy lại chỗ cô: ‘‘Chị diễn xong rồi ạ’’
Ừm, vừa xong Ly Tâm xoa đầu cậu.
Cô cứ như có thêm một đứa em trai vậy.
Phong Dật chỉ tay ra phía ban công: ‘‘Hay mình ra ngoài ban công hóng gió đi ạ.’’
Lưu Ly cười nhẹ: ‘‘Ừm.’’
Lưu Ly quay bước ra phía ngoài ban công hít thở không khí trong lành.
Ánh mắt cô hờ hừng nhìn xa xăm.
Bỗng ánh mắt của cô dừng tại khu nghĩ dưỡng.
Ánh mắt của cô lập tức thu hồi.
Phong Dật thấy sắc mặt cô có phần không tốt liền hỏi: ‘‘Chị lạnh à? Chị khoác thêm áo khoác nha’’.
Nói rồi Phong Dật liền đưa áo khoác của mình qua cho Lưu Ly.
Cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của người khác, Lưu Ly bỗng chốc khôi phục lại sức sống, không còn nghĩ ngợi gì nhiều.
Phong Dật cùng Lưu Ly đứng nói chuyện với nhau một lúc lâu.
Bên phía khu nghỉ dưỡng, Hạ Dương đang ngồi làm việc tại khu vườn trong khu nghĩ dưỡng.
Hạ Dương vẫn theo thói quen sờ vào túi nhưng lại không thấy thứ mình muốn, lúc này hắn mới nhớ lại chiếc bùa hộ mệnh đã bị hắn cất khóa trong ngăn kéo.
Hạ Dương cúi đầu, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay.
Trong tay không có đồ vật, đột nhiên có chút không quen.
Hạ Dương