‘‘Ngài muốn bao nuôi tôi sao?’’
Hạ Dương liền phản bát lại lời nói của Lưu Ly: ‘‘Không…anh chỉ muốn giúp đỡ em thôi.’’
Lưu Ly thể hiện ý cười: ‘‘Tôi và ngài không có quan hệ gì với nhau mà ngài lại muốn nâng đỡ cho tôi.’’
Hạ Dương vừa định phản bác lại nhưng Lưu Ly lại nói tiếp.
‘‘Chẳng phải vì tôi trông khá giống người tình trước của ngài hay sao?’’
Hạ Dương: ‘‘Em là Ly Tâm!! Đừng chơi trò mất trí nhớ nữa.
Đủ rồi, về với anh’’
Lưu Ly nhìn qua chiếc nhẫn đang đeo trên tay Hạ Dương: ‘‘Ngài đáng ra phải chăm sóc cho cô Vân Thy.
Sao ngài lại tìm tôi.’’
Hạ Dương không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lưu Ly: ‘‘Anh và cô ấy không phải mối quan hệ như vậy.
Từ trước tới nay anh chỉ yêu một mình em.’’
Câu nói ấy thốt ra từ miệng Hạ Dương.
Hắn cứ đinh ninh rằng Ly Tâm sau khi nghe được câu nói ấy của hắn sẽ vui vẻ quay về bên hắn ngay lập tức.
Ha, yêu sao?
Tình yêu nam nữ sao?
Từ năm năm trước cô chỉ mong một cái liếc nhìn của Hạ Dương cũng đủ khiến cô cả đêm vui sướng chứ nói chi đến chứ ‘yêu’ xa vời ấy.
Người mà khiến Hạ Dương thốt lên được tiếng yêu chắc hẳn có mình cô bạn thuở nhỏ của hắn mà thôi.
Tình yêu năm năm có đáng là gì.
‘‘Hạ thiếu ngài chắc có nhầm lẫn gì rồi.
Tính đến nay tôi chỉ gặp ngài đúng 2 lần thì làm sao ‘‘yêu’’ được chứ.’’
Lưu Ly bỗng nhận ra gì đó liền nói: ‘‘A~Tôi nghe nói người bạn kia của ngài sức khoẻ khá yếu ớt.’’
Hạ Dương không hiểu câu nói ấy có nghĩa là gì liền cắn vào bả vai cô rồi hỏi lại: ‘‘Chuyện của Vân Thy và em không liên quan với nhau.’’
Lưu Ly đau nhói nhưng vẫn trả lời hắn: ‘‘Có chứ, vì cô ấy không đáp ứng được chuyện tình d/ục cho ngài nên ngài mới tìm một tình nhân giống cô ấy bên cạnh.’’
Hạ Dương nghe vậy liền tức giận ép chặt Lưu Ly vào tường.
Lưu Ly giận mình hét lớn: ‘‘Ngài làm…!!!.’’
Hạ Dương ngăn chặt lời nói của Lưu Ly bằng một nụ hôn.
Hạ Dương không muốn những lời nói ấy lại thốt ra từ cô.
Không muốn Lưu Ly tự hạ thấp bản thân mình.
Lưu Ly giật mình vì nụ hôn của Hạ Dương.
Ngày xưa lúc còn bên nhau, ngày cả khi làm chuyện tình ái, Hạ Dương luôn né tránh nụ hôn của cô không biết bao nhiêu lần.
Dần dần cô cũng không tha thiết nữa nhưng hiện tại nụ hôn này chỉ khiến cho Lưu Ly cảm thấy khó chịu.
Lưu Ly quay đầu né tránh nụ hôn của Hạ Dương nhưng hắn lại bám theo cô không buôn.
Đến khi cô sắp không chịu nổi liền cắn mạnh vào môi Hạ Dương khiến hắn chảy máu.
Lưu Ly lấy khăn lau môi mình như phủ nhận nun hôn ấy, cô mở cửa đi ra để lại một câu nói lạnh lùng: ‘‘Hạ tổng, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra mong ngài đừng khiến tôi trông thảm hại hơn nữa.’’
Hạ Dương vẫn cứ đứng đó.
Hắn cứ nghĩ hôm nay sẽ khiến Ly Tâm trở về bên mình mà không tốn một chút công sức nào nhưng mọi chuyện còn tệ hơn nhưng gì hắn nghĩ.
Sau khi Lưu Ly bước ra, đạo diễn để ý quan sát cô bước ra từ phòng thay đồ.
Một lúc sau Hạ Dương cũng bước ra nhưng trông có vẻ khốn đốn.
Quần áo xộc xệch và môi chảy máu.
Trong