Tên quản lý sợ sẽ liên lụy đến mình nên nhanh chóng đổ hết lỗi cho Lưu Ly.
Thưa Hạ thiếu, là do cô Lưu Ly kia.
Cô ta đã hất tay làm vỡ chiếc bình quý của ngài.
Hạ Dương lạnh giọng nói: Hôm nay nghỉ quay, tất cả ra ngoài.
Mọi người đều hậm hực vì Lưu Ly làm liên lụy đến họ.
Mọi người rời đi, Lưu Ly cũng đi ngay theo sau đột nhiên cánh tay cô bị Hạ Dương nắm lại.
Riêng Lưu Ly, cô ở lại đây.
Nghe vậy mọi người liền lập tức chạy đi vì thoát được nạn.
Hai tên diễn viên kia vừa cười cười vừa thì thầm với nhau.
May mà thoát được nạn.
Lúc nãy đúng là tao đã đụng trúng cái bình thật.
Haha, xui cho cô ta thôi.
Lúc định bước lên xe để trở về, hắn có quay lại nhìn xem Lưu Ly sẽ bị Hạ Dương trách phạt như thế nào.
Nhưng không ngờ hắn lại thấy cảnh này.
Hạ Dương nắm lấy đôi tay của Lưu Ly còn hôn nhẹ lên nó.
Hắn khó tin, dụi dụi mắt nhưng cánh cửa xe vừa khép lại.
Hắn cũng nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi nên cũng không nghĩ tới nữa.
Phía trong nhà, Hạ Dương nắm lấy đôi tay đã bị mảnh vỡ cứa của Lưu Ly.
Tim hắn có chút thắt lại.
Tại sao lại như vậy?
Lưu Ly nghĩ rằng Hạ Dương đang nói đến chiếc bình gốm.
Tôi không có làm vỡ.
Anh không nói về chuyện đó, tại sao em lại để bản thân bị thương chứ.
Để anh đưa em đến bệnh viện.
Chỉ là một vết thương ngoài da thôi mà, hắn làm gì mà nghiêm trọng vậy.
Được rồi, tôi sẽ tự băng bó.
Lưu Ly nhìn về phía mảnh vỡ: Còn chuyện về lọ gốm của anh không phải tôi làm.
Hạ Dương bỗng trở nên nghiêm túc, nói: Nhưng họ nói là do em làm vỡ nên em phải đền cho anh.
Ha, hắn biết rõ là cô không làm mà vẫn hành động như vậy.
Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một chiếc bình gốm rẻ tiền cô mua ngoài đường và tiện tay về nhà trang trí thêm, cũng không đáng là bao.
Được thôi, anh nói giá của nó đi.
Tôi sẽ đền.
250 triệu.
250 TRIỆU!!!
Lưu Ly giật mình, cô nhìn lại mảnh vỡ trên sàn.
Đúng là chiếc bình mà đó mà.
Tại sao một chiếc bình cô mua với giá 50 nghìn lại trở thành 250 triệu.
Lưu Ly hỏi lại Hạ Dương: Anh có nhầm không? nhìn nó đơn giản vậy mà đắt vậy.
Không biết là vị nghệ nhân nào đã làm ra nó.
Hạ Dương cầm một mảnh vỡ lên, nói: Nó có ý nghĩa rất đặt biệt với anh.
Lưu Ly nhìn hắn, thở dài nói: Nhưng tôi không có tiền.
Hạ Dương nhanh chóng đáp: Vậy vẽ lại cho anh một cái như vậy là được.
Tôi không có hoa tay, vẽ rất xấu.
Không sao.
Hạ Dương đi đến lấy một chiếc bình trên cột trang trí:
Vẽ lên đây.
Lưu Ly nhìn sơ qua chiếc bình.
Chiếc bình này mới thực sự là đồ cổ có giá trên trời.
Nhớ trước đây khi còn chung sống, Hạ Dương đã rất quý chiếc bình này.
Xin lỗi, tôi không tiện phá đồ cổ.
Hạ Dương đành để nó lại vị trí ban đầu rồi lấy một lọ hoa đưa đến.
Vẽ lên đây là được rồi chứ.
Lưu Ly nhìn qua chiếc bình, nhìn có vẻ đơn điệu, chắc chỉ là một lọ hoa bình thường.
Chỉ cần vẽ lên nó là không cần trả tiền