Hàng giả!
cô là......!hàng giả?
Ly Tâm nhìn cô gái xa lạ kia, càng nhìn càng thấy bọn họ rất giống.
Nếu che mặt, chỉ xem thân hình cùng trang phục mà nói thì bọn họ giống nhau như đúc.
Mà cô cùng cô ấy khác nhau lớn nhất, chính là khuôn mặt.
Người phụ nữ kia ngũ quan rất ôn nhu, giống một tiểu thư sống trong nhung lụa, nhất cử nhất động đều thập phần nhã nhặn.
Ly Tâm lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ khoang thuyền bên cạnh, liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa phản chiếu qua kính.
So với người thanh niên kia, nét mặt cô thiên về sắc bén hơn, nhưng bởi vì đeo dây chuyền vàng mỏng trên chiếc cổ nhỏ nên trông mềm mại hơn một chút.
Ly Tâm chậm rãi nâng lên tay, gần như run rẩy, tháo dây chuyền xuống.
Có một số việc, không phải cô không tìm hiểu thì có nghĩa rằng cô không biết.
Thà làm bộ tự lừa dối mình còn hơn đi phá vỡ sự yên bình này.
Lạc An ở một bên uống rượu nhàn nhạt chế nhạo, dường như đang cười nhạo sự chật vật của "hàng giả."
"Hàng giả đương nhiên không thể so được với hàng thật rồi ha......" Lạc An như là đang nói với chính mình, nhưng âm lượng của câu này lại như cố tình vừa đủ để Ly Tâm nghe được.
Lạc An cầm ly rượu, xoay người đi về phía Hạ Dương.
"Vân Thy!" Lạc An cùng cô nàng kia chào hỏi: "Sao cô đến muộn vậy?"
"Trên đường bị kẹt xe, hơi chậm trễ một chút." Cô nàng ôn nhu cười, nhìn Hạ Dương bên cạnh: "Cũng còn may, đuổi kịp được tiệc sinh nhật."
Ly Tâm nhìn cô nàng xa lạ kia, trong đầu cơ hồ trống rỗng.
Vân Thy.
Diệp Vân Thy......
Ly Tâm thu hồi ánh mắt, xoay người, nhìn về phía mặt biển xanh thẳm, mạnh mẽ cưỡng ép chuyển dời sự chú ý của mình.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Diệp Vân Thy chẳng qua chỉ là bạn cũ của Hạ Dương, đã nhiều năm không quay lại.
Cho nên hiện tại Hạ Dương cùng Diệp Vân Thy gặp lại, thái độ của hắn đối với Diệp Vân Thy có chút đặc biệt cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao thì họ cũng là bạn bè đã quen biết nhau từ lâu.
Không quan trọng.
Không sao đâu.
Ly Tâm nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.
Chỉ trùng hợp khi cô cùng Diệp Vân Thy mặc giống phong cách nhau mà thôi.
Cái này không quan trọng.
Không vấn đề gì...!
Ly Tâm hứng gió biển thổi vào, dần dần bình tĩnh lại.
Bảo Ngọc ở cách đó không xa, nhìn Hạ Dương cùng Diệp Vân Thy bên kia, lại nhìn phía Ly Tâm một mình đứng ở lan can hứng gió lạnh, cuối cùng đi về phía Ly Tâm.
"Chị dâu?" Bảo Ngọc thò mặt tới, thận trọng hỏi: Chị có sao không?"
Ly Tâm tỉnh táo lại, trên mặt bày ra một nụ cười: "Chị không sao."
Bảo Ngọc nhìn tình hình Ly Tâm như vậy vẫn không yên tâm nổi, lại hỏi: "Bên ngoài gió lớn, chị có muốn đi vào nghỉ ngơi trước một chút không?"
Bảo Ngọc thực sự coi Ly Tâm như một thành viên của gia đình mình, hiện tại Diệp Vân Thy đã quay trở lại, càng không hy vọng chị dâu mình sẽ bị k1ch thích mà phiền lòng.
"Không sao đâu." Ly Tâm nắm dây chuyền bỏ vào trong túi áo khoác.
Sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, Ly Tâm xoay người, từng bước đi về phía Hạ Dương.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay Diệp Vân Thy là khách mời của bữa tiệc, cô muốn đi tiếp đãi khách mời.
Ly Tâm từng bước một đi qua, gọi một tiếng: " Dương.
"
Hạ Dương nghiêng đầu nhìn lại đây, đối diện với tầm mắt Ly Tâm.
Ly Tâm theo phép lịch sự tỏ ra tươi cười, đứng vào bên cạnh hắn.
Mà khi Ly Tâm đi qua, cô còn có thể cảm giác được bốn phía đủ loại tầm mắt đều dồn ở trên người mình.
Có vui sướng khi người gặp họa, xem kịch vui,......
Nhóm thiếu gia đang sôi nổi xem náo nhiệt đều an tĩnh lại, tầm mắt mịt mờ quét qua chỗ ba người đang đứng, chờ trò hay bắt đầu diễn.
Ly Tâm khống chế được cảm xúc của mình, trên mặt treo một nụ cười lịch sự đứng ở một bên người Hạ Dương nhìn Diệp Vân Thy phía đối diện, chào hỏi: "Xin chào."
Diệp Vân Thy cũng chú ý tới Ly Tâm, cười gật đầu: "Xin chào."
Diệp Vân Thy đưa tay ra: "tôi tên Diệp Vân Thy."
"Ly Tâm." Ly Tâm cũng đưa tay ra.
Trong khi hai người họ đang bắt tay nhau, Ly Tâm đột nhiên nhìn thấy chiếc vòng đeo tay trên cổ tay Diệp Vân Thy__
Cùng với chiếc vòng tay trên tay mình giống nhau như đúc.
Ly Tâm rũ mắt xuống, sau khi thu tay lại liền quay sang hỏi nam nhân bên cạnh: "Dương, muốn đi