Tiếng binh khí va vào nhau không ngớt, hết người này đến người khác ngã xuống.
Tô Nguyệt Nhi thừa lúc hai nam nhân đang bận đối phó người của Tiêu Ánh mà đi đến chỗ nàng.
- Ngọc Quân Hoa, ngươi đáng lẽ nên chết từ lâu rồi, sao lại sống đến bây giờ để giành với ta chứ
- Nếu là của ngươi, cho dù người khác có giành cũng không được
- Hừ, để ta xem ngươi chết rồi còn có thể tranh giành với ta được không
Đoản đao sắc bén lóe lên hàn quang, Tô Nguyệt Nhi biết nàng mất hết võ công mới dám ra tay.
Mũi đao hướng về phía nàng, Bắc Đường Uyên mắt thấy nàng gặp nguy hiểm vội phá vòng vây chạy đến chỗ nàng.
Tô Nguyệt Nhi chưa đến gần nàng đã bị một kiếm của Bắc Đường Uyên gi3t chết, Tiêu Ánh nhân cơ hội hắn vì nàng phân tâm mà ra tay.
- Cẩn thận!
Quân Hoa ôm lấy hắn, nàng xoay lưng lại, dùng lưng đỡ lấy một kiếm thay hắn, cảnh tượng này rất quen thuộc, là ải thứ bảy mà nàng từng trải qua.
Bắc Đường Uyên hốt hoảng ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng, máu chảy từ miệng vết thương nhuộm đỏ cả tay hắn.
Tay Bắc Đường Uyên run run, máu chảy ra rất nhiều, hắn cố gắng cầm máu cho nàng nhưng lại không thể.
- Hoa Nhi, nàng ngốc quá, nàng không được có chuyện gì đâu, hôn lễ còn chưa hoàn thành mà
Giọng nói của hắn có phần run rẩy, Quân Hoa cố đưa tay chạm vào gò má hắn, nơi đó đã ươn ướt.
- Xin lỗi, A Uyên
- Nàng không cần xin lỗi ta, nàng cố lên, ta đưa nàng đi tìm đại phu
- Không cần đâu, ta cũng không sống được bao lâu nữa rồi
Cảnh tượng chém giết ngoài kia như không tồn tại, hắn bây giờ một lòng chỉ muốn cứu sống nàng, vậy mà Tiêu Ánh lại muốn thừa lúc hắn không có ý phản kháng mà giết hắn.
Ông ta bất ngờ bị lưỡi kiếm xuyên qua người, còn chưa kịp động thủ đã chết một cách không kịp phản kháng.
Ti Nguyệt rút kiếm ra khỏi người ông ta, hắn chạy đến xem nàng.
- Hoa Hoa!
- Ngươi đến rồi sao, lời hứa hôm đó có vẻ phải thực hiện sớm hơn rồi
Nàng rút cây trâm trên đầu chưa đợi hai nam nhân kịp ngăn cản đã đâm vào tim rồi dùng một cái lọ trích máu đưa cho Ti Nguyệt.
- Ta không cần nó nữa, ta chỉ cần nàng sống sót, nàng có nghe thấy không?
- Ngươi thừa biết ta không thể sống qua mười ngày nữa mà, mười ngày nữa ta cũng phải chết thôi
- Xin lỗi, là ta đã hại nàng
- Ta không trách ngươi, ngươi không cần tự trách mình
Nàng quay sang nhìn Bắc Đường Uyên, ánh mắt chứa đựng nhu tình cùng với không nỡ, trên người truyền đến từng trận đau đớn khiến nàng bị rút cạn dần sức lực.
- A Uyên, đừng khóc, ta muốn chàng hãy vui vẻ mà sống, đó là tâm nguyện của ta
- Có nàng bên cạnh ta mới có thể vui vẻ được
- Huynh thật ngốc, trên đời này còn rất nhiều nữ nhân còn tốt hơn ta mà
- Đối với ta nàng là nữ nhân tốt nhất, nàng đừng rời xa ta mà được không
Hắn như sợ hãi nàng sẽ ngay tức khắc bỏ hắn mà đi, bàn tay nhất quyết không chịu buông tay nàng ra.
Quân Hoa nở nụ cười ôn hòa nhìn hắn, mi mắt nặng trĩu dần khép lại.
Nàng sinh ra ở thế giới này vì một chữ tình, nay lại vì một chữ tình đó mà chết đi.
- Không!
Bắc Đường Uyên như không còn lý trí mà hét lên, hai mắt hằn đỏ những tia máu.
Hắn vốn định sau khi thành thân mới thực hiện kế hoạch, hôm nay xem ra là lão hoàng đế đó tự tìm, vậy thì đừng trách hắn.
...----------------...
Con đường hoàng tuyền một mảnh âm u, hai bên đường mọc đầy một thứ hoa gọi là bỉ ngạn, sắc đỏ như máu trải dài không thấy điểm cuối.
Nàng đi rất lâu, rất lâu thì đến bên bờ Vong Xuyên Hà, ở bên đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà đợi ở đó.
Quân Hoa vốn không cần quỷ sai dẫn đi, nàng một mình đến trước đình Mạnh Bà.
- Hoa Thần, chúng ta lại gặp rồi
- Mạnh Bà, bà có từng yêu một người chưa?
- Ta chưa từng yêu, cũng không thể yêu
- Vậy sao?
- Hoa Thần, ngươi nên đến Vọng Hương đài xem một chút rồi hãy quyết định có nên tiếp tục đầu thai hay không
Mạnh Bà có lòng tốt nói với nàng, Quân Hoa quả thật lưu luyến thế gian bởi vì nơi đó có người nàng yêu nhất.
Bây giờ nàng hiểu được điều Vô Niệm đạo sư nói là có ý gì rồi, ban đầu nàng từ bỏ cuộc sống của một Hoa Thần là vì hắn, nàng đến nhân gian quả thật là vì một chữ tình.
Nàng bước đến bên Vọng Hương đài, từng hình ảnh của hắn nàng nhìn thấy không bỏ sót bất kì thứ gì.
Nam nhân tay cầm trường kiếm Ngọc Lịch điên cuồng chém giết đánh thẳng vào hoàng cung.
Triệu Thanh dẫn quân xông vào bao vây lấy hoàng cung.
Triệu Thanh còn có một thân phận khác Liễu Tri Thanh chính là ca ca