Doãn Trì Uyên không thích nói nhiều, trường kiếm rời vỏ lóe lên ánh sáng bạc, tuy trời đang nắng gay gắt nhưng nàng còn cảm thấy lạnh.
Khí lạnh từ thân kiếm đó truyền đến hẳn là không thua Băng Tâm mà phụ thân tặng nàng, có điều nàng bỏ quên nó ở nhà mất rồi.
- Doãn Trì Uyên, hôm nay ta phải giết ngươi trả thù cho nhị đệ ta
Lão đại của đám thổ phỉ còn có một đệ đệ, lúc trước bọn họ xâm phạm địa bàn của hắn nên nhị đệ của lão bị hắn gi3t chết, lần này tìm hắn là để trả thù.
- Ngông cuồng, kẻ thù của bản tọa không ít nhưng xưa nay còn chưa động đến một sợi tóc của bản tọa đã chết rồi
Quân Hoa mồm chữ o mắt trợn to nhìn nam nhân hắc y, hóa ra hắn là đại ma đầu trong truyền thuyết.
" Ây da, không ngờ ta có thể gặp hắn ở đây, nghe nói linh lực của hắn cường đại, không biết xin một ít hắn có cho không"
Nữ nhân nào đó không để tâm đ ến tình cảnh của bản thân hiện tại mà trong đầu toàn là nghĩ làm sao xin linh lực của Doãn Trì Uyên.
Doãn Trì Uyên vận linh lực truyền vào Ngọc Lịch kiếm, thanh kiếm như có linh tính mà bay về phía đám thổ phỉ.
Không ai thấy được thanh kiếm đâu, chỉ thấy một đạo lam quang xẹt qua rồi từng người một ngã xuống.
Tên giữ lấy nàng bị hạ gục trong chớp mắt, nàng mất đà ngã một phát đau điếng, đang trong ảo tưởng liền bị cú gã làm cho tỉnh.
Nàng nhìn chung quanh, nơi đó trừ nàng, hắn cùng với thuộc hạ của hắn thì chẳng còn người nào sống sót.
Trên mặt đất ngổn ngang thi thể, Doãn Trì Uyên từng bước tiến về phía nàng, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Quân Hoa.
- Ý gì đây?
Tưởng đâu hắn xem nàng như đám người kia mà một kiếm đưa nàng thăng thiên, ai ngờ nam nhân này lại đưa tay ra trước mặt nàng.
- Dưới đất bẩn, đứng dậy trước
Doãn Trì Uyên không hiểu sao lại làm vậy, từ lúc nhìn thấy nàng hắn đã có cảm giác rất quen thuộc.
" Kỳ lạ, nữ nhân này lại cho ta cảm giác rất quen thuộc, cứ như đã quen từ trước, nhưng ta nhớ chưa từng gặp nàng mà"
" Tên nam nhân này bị làm sao vậy, chẳng phải nói hắn là đại ma đầu sao? Sao lại như vậy"
Mỗi người một suy nghĩ riêng, Doãn Trì Uyên chợt đứng dậy, tay vẫn đưa đến trước mặt nàng.
- Còn không mau đứng dậy
Gương mặt hắn ở góc nghiêng, ánh nắng mặt trời vừa hay được gương mặt hắn che khuất, khung cảnh phải nói không thể bỏ qua.
" Đây gọi là anh hùng cứu mỹ nhân trong lời mọi người hay nói sao?"
Có ai đó vẫn ngồi dưới đất nhìn hắn, bộ dạng ngốc ngốc nghếch nghếch khiến hắn thật muốn nhéo vào mặt nàng một cái.
- Ta mỏi tay rồi
Giọng nói trầm ấm từ tính của hắn khiến nàng giật mình quay về với thực tại, nàng đưa tay đặt trên tay hắn, cảm giác ấm áp cùng quen thuộc đến không thể giải thích.
Doãn Trì Uyên đỡ nàng đứng dậy, nàng cười hì hì nhìn hắn.
- Đa tạ huynh, huynh thật sự là Doãn Trì Uyên sao?
- Vậy nàng nghĩ thế nào?
- Um, theo ta thấy chắc là huynh rồi, vừa nãy huynh lợi hại như vậy khiến ta thật ngưỡng mộ nha
- Vậy sao?
Nàng không hiểu biểu cảm của hắn có ý gì, giống như kiểu chưa từng có ai nói hắn như thế.
- Ta nói này, huynh có thể nào dẫn ta ra ngoài không?
- Đi thôi
Hắn bỏ lại hai chữ rồi xoay người đi, nàng thấy vậy liền như một chú cún nhỏ chạy theo sau hắn.
- Nàng nên về nhà đi, không có linh lực ở ngoài một mình nguy hiểm lắm
- Sao ngươi biết ta không có linh lực?
- Xung quanh nàng không có linh khí phát ra, ta cảm nhận là biết thôi
- Oa, lợi hại quá đi
Đây là nàng thật lòng ngưỡng mộ hắn, linh lực của nàng không phải là không có chỉ là lúc có lúc không thôi, nhưng cũng xem như một phế vật rồi.
Không so sánh thì không thấy được sự chênh lệch, nàng là một phế vật còn hắn là một thiên tài, nàng ngưỡng mộ hắn cũng phải.
- A, ta còn quên giới thiệu, ta tên Ngọc Quân Hoa
- Ngọc Quân Hoa! Nàng là nữ nhi của võ lâm minh chủ đương nhiệm?
- Ừm, huynh không phải sẽ xem ta như kẻ thù chứ
- Chuyện đó còn chưa nói được, ta đưa nàng về nhà
Doãn Trì Uyên hắn không phải là người không phân biệt phải trái, Ngọc Thiên Tầm là một người nghĩa khí, chính trực.
Huống hồ Ngọc Lam môn chưa từng gây sự với Cửu Thần Tông của hắn, hắn cũng có chút kính nể vị võ lâm minh chủ này.
- Ta không về đâu, khó khăn lắm mới trốn đi được
- Sống an nhàn ở Ngọc Lam môn nàng lại không muốn, nàng sao phải trốn đi?
- Ta trốn tên Trình Thương Hạo kia, vả lại ta còn tâm nguyện muốn tự mình thực hiện
Nếu nàng ở lại đó thì tên đeo bám kia cứ đến tìm nàng thì sao, nàng thật phiền muốn chết nhưng đuổi mãi không đi.
Còn nữa, nếu nàng không ra ngoài làm sao thực hiện giấc mơ hành hiệp