Gương mặt buồn bã của Giang Hạo xuất hiện một nụ cười: “Ha ha, phải, so với công việc của tôi thì nhân viên bình thường quá ổn định bình yên rồi. Kiểu Tâm Duy, Văn Thanh không nói tôi làm gì khi giới thiệu tối với em à?”
“Thủ trưởng?” Kiều Tâm Duy nhìn anh từ trên xuống trước: “Hừ, tổ trưởng đội bảo an khu nhà tôi cũng gọi là tổ trưởng, trong hội của mẹ tôi cũng có một thủ trưởng của đội quét rác nữa đó.”
“Ha ha.” Giang Hạo cười vui vẻ, gương mặt buồn bã của anh bị câu nói này đánh cho bay biến, cuối cùng cũng có một cô gái đồng ý gả cho anh không phải vì thân phận và địa vị.
“Anh cười cái gì?”
“Em yên tâm, tôi có công việc đàng hoàng, lương bổng cũng kha khá, có thể nuôi em được”
“Vậy à? Xem như Vấn Thanh có lương tâm, không bán đứng tôi”
Giang Hạo nhìn vết thương được dán băng cá nhân trên trán cô, cái này rất nổi bật, anh không thể bỏ qua được: “Trán em bị sao vậy?”
Kiều Tâm Duy bị anh nhìn đến mức ngại ngùng, cô gái nào cũng muốn giữ hình tượng của mình thật tốt trước mặt người khác phái, huống chi người đàn ông này còn là chồng mới cưới. Cô cúi đầu, che nó lại: “Đụng đầu ở công ty, không sao?
Giang Hạo giả vờ nghiêm túc nói: “Đây cũng được tính là tai nạn lao động, tôi tìm Nguyễn Tân nói chuyện, bảo anh ta cho em mấy ngày nghỉ”
“Ôi đừng mà, chỉ là chuyện cỏn con thôi, tôi không muốn gây sự chú ý vậy đâu.”
“Được rồi, thế tôi đưa em về nhà, tiện thể chào hỏi ba mẹ vợ luôn”
“ y, đừng...” Kiều Tâm Duy ngăn lại, lúng túng: “Chuyện chúng ta đăng ký kết hôn ấy, tôi... tôi chưa nói với ai hết, ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý người không đáng tin như anh đâu, vừa đăng ký kết hôn xong đã biến mất. Tôi đang tìm cơ hội để nói với họ, cho họ chuẩn bị tâm lý trước đã
Giang Hạo gật gù: “Vậy cũng được, hôm nay tôi đến vội, chưa chuẩn bị được gì. Nhưng tôi phải nhấn mạnh rằng, tôi thật
sự rất đáng tin, cứ kéo dài quá thì em chờ đấy”
Nói xong, điện thoại Giang Hạo vang lên, anh cau mày khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại.
Kiều Tâm Duy rất sợ mỗi khi thấy anh cau mày, lần trước vừa cau mày một cái thì biến mất, lần này chắc không vậy đâu ha:
“Alo, mẹ ạ... Không có gì, con về rồi... Vâng, được, về rồi nói” Giang Hạo cúp máy, Lâm Thái m luôn hỏi về chuyện Vương Trạch tự thú, bên cạnh còn có tiếng quát của Giang Chí Trung bảo bà lắm chuyện, anh không muốn nói nhiều về chuyện này cho lắm.
“Anh mau về đi” Kiều Tâm Duy vội nói: “Mặc dù chúng ta là vợ chồng hợp pháp, nhưng có vài chuyện phải đi từng bước một, bây giờ chúng ta ai về nhà nấy, người nào ôm mẹ người đó ngủ, ok?”
“Ok” Bây giờ chỉ đành vậy thôi.
Hai người vội tách ra sau lần gặp mặt ngắn ngủi, không có luyến tiếc, không có chẳng đành, chỉ là thân thiết hơn màn chào hỏi của hai người bạn bình thường thôi.
Đã ba ngày rồi, nên tỉnh táo thì cũng đã tỉnh táo, cần suy nghĩ thì cũng đã suy nghĩ. Kiều Tâm Duy nhìn đuôi xe đang đi xa của Giang Hạo, cô chợt thấy rất hối hận, dù cho có gấp đến thế nào thì cũng không nên chạy theo người ta đăng ký mà chẳng hỏi rõ ràng.
Theo ý của Giang Hạo, sau này anh cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào, một câu “quân lệnh như núi” của anh có thể làm cô im ngay, một câu “bảo vệ đất nước” có thể khiến anh vứt bỏ gia đình nhỏ bất cứ khi nào. Không không không, đây không phải là cuộc sống mà cô muốn, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để làm quân tẩu đầu.