Dây là nhẫn kim cương ba mươi cara, trong mắt Giang Hạo thì nó rất nhỏ, thế nhưng Kiều Tâm Duy thấy nó lại cực kỳ tinh xảo.
Đây chính là chênh lệch rõ ràng nhất giữa hai người, vừa bắt đầu đã lộ rõ rồi.
“Xấu à? Anh đưa cái của anh ra cho tôi xem nào.” Kiều Tâm Duy vừa đi tới chỗ Giang Hạo vừa huơ tay: “Hừ, nhẫn của anh chẳng đặc biệt chút nào, nói nó là nhẫn thép cũng được nữa”
“Tôi ở quân đội, không thể mang quá rườm rà, trừ khi không mang”
Kiều Tâm Duy liếc anh, ngày nào cũng nói quân đội này quân đội nọ, cô bĩu môi: “Thế nên tôi phải phối hợp, anh chọn đơn giản vậy thì tôi cũng đâu thể chọn cái nào bảy màu sặc sỡ được, đơn giản như vậy không phải vừa xứng là, cái này gọi là chồng hát vợ theo”
Giang Hạo vui vẻ nhìn cô, ô, thì ra cô cũng có lúc nói lý thế cơ đấy, anh nắm tay cô giống như cầm túi công văn: “Em nói gì thế hả? Chồng hát vợ theo? Thế gọi ông xã một tiếng cho tôi nghe nào?
“ y, bỏ ra bỏ ra, chú ý hình tượng trước mặt mọi người được không?”
Hai người đùa giỡn giữa hành lang, người qua kẻ lại đều liếc sang, xem hai người này ngọt ngào chưa kìa.
Kiều Tâm Duy vốn là kiểu con gái thả vào đám đông thì không ai chú ý, nhưng nếu ở cạnh người chói lòa như Giang Hạo thì sẽ dính thêm được một ít ánh sáng. Phần ánh sáng này có thể làm cô trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
“Được rồi, không làm khó em nữa, đi thôi” Giang Hạo không quen bị người khác nhìn, anh tự nhiên nắm tay cô rời khỏi đó.
Kiều Tâm Duy phải chạy chậm mới có thể đuổi theo bước chân anh, người chân ngắn thật đáng thương quá. Thế nhưng, anh lại nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của tay anh. Dù chuyện này đơn giản nhưng lại rất hạnh phúc, cô không kiếm được, phải cắn môi để không bật cười.
Người chồng chớp nhoáng này của cô cũng tạm ổn đấy. “Ông xã, anh định khi nào thì sang gặp ba mẹ tôi?”
Giang Hạo dừng chân, nhìn cô với ánh mắt thích thú, cầu ông xã này cũng êm tại thật, anh đi chậm lại, nắm chặt tay cô: “Có phải em nên sang gặp ba mẹ chồng trước không đây?”
Kiều Tâm Duy đang định nói không thành vấn đề thì điện thoại Giang Hạo vang lên, cô mím môi: “Thủ trưởng đại nhân, không phải anh lại về quân đội đấy chứ?”
Giang Hạo cầm điện thoại nhìn một lát, sau đó vuốt tai cô nói: “Là mẹ chồng em đấy... Alo, mẹ à”
“Con trai, sao con lại giấu nhà mình chuyện lớn vậy chứ, hư quá rồi”
Tiếng mắng của Lâm Thái m rất to, Kiều Tâm Duy đứng cạnh Giang Hạo mà vẫn nghe thấy rõ ràng. Cô chột dạ nhìn anh, Giang Hạo cũng chột dạ nốt, đúng là chuyện này nên nói với người nhà trước.
“Mẹ bình tĩnh, đừng vội, tại con bận chuyện trong quân đội nên quên mất.”
“Đừng kiếm cớ nữa, nếu không phải mẹ gọi tới nhà họ Kỷ hỏi chuyện thì làm gì biết con có bạn gái rồi. Có mà giấu là sao hả? Bác gái Kỷ bảo hôm đó Kỷ San San về nhà khóc một trận, làm mẹ mất mặt lắm luôn, may mà nhà họ Kỷ là gia đình thư hương truyền thống, nếu không thì đã mắng nhà họ Giang chúng ta không biết điều rồi.”
Kiều Tâm Duy thấy chột dạ khi nghe mẹ chồng tố khổ qua điện thoại, cổ dùng khẩu hình miệng nói với Giang Hạo: “Mẹ anh chưa biết chúng ta đã đăng ký phải không?”
Giang Hạo gật gù biểu thị anh đã hiểu, sau đó anh nói với mẹ: “Mẹ, cô gái yếu ớt như Kỷ San San không hợp với con, đợi hôm nào con dẫn cô ấy về nhà”
“Hôm nào là hôm nào? Đừng có lừa mẹ”
Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy suy nghĩ một lát, đưa tay ra hiệu số “Sáu”
“Thứ bảy được không? Ngày thường cô ấy phải đi làm”
(*) Người Trung Quốc tính thứ trong tuần khác với Việt Nam, thứ
hai của mình sẽ là thứ “một” /EBR-V của họ, nên thứ bảy của mình sẽ là thứ sáu” (PER V của họ.
Lâm Thái m vui vẻ nói: “Được, con trai, bạn gái con làm ở ngành nào, làm quản lý hay việc vặt?”
“Không phải”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi ba” Giang Hạo cảm thấy không ổn, ngay cả Kiều Tâm Duy cũng phải nhìn quanh.
“Hả? Trẻ vậy à? Vậy không thể làm quản lý được rồi, mới tốt nghiệp đã đỗ công chức? Ừ, xem ra cũng giỏi”
“Mẹ đừng hỏi nhiều thế, con cưới vợ chứ không phải mẹ, cô ấy có chức lớn hay không quan trọng vậy à? Con đang
ngoài, cúp máy đây”
“Đợi đã, đừng hở chút là cúp máy của mẹ, đợi con về nhà thì mẹ ngủ mất rồi, mai lại chẳng biết con bận cái gì, bây giờ phải hỏi cho rõ mới được.”
Lâm Thái m bắt đầu vòng tuần hoàn dò hỏi của mình, Giang Hạo không biết phải nói gì, anh nhìn Kiều Tâm Duy với ánh mắt có lỗi, Kiểu Tâm Duy nhún vai rồi đi tới cạnh chỗ rào chắn.
Hừ, phải là công chức mới có thể nói chuyện cưới gả à? Thế thì mấy kẻ độc thân trên đời này thảm rồi!
Cô dựa vào rào chắn pha lê, thản nhiên nhìn dòng người qua lại, trước một quầy bán đồ nào đó có vẻ rất náo nhiệt, mọi người tụ tập lại, cô tò mò nhìn sang thì thấy có đôi nam nữ đang tranh chấp, nam muốn đi nhưng nữ thì giữ lại.
Mấy người kì lạ trên đời này nhiều thật, muốn cãi nhau thì tìm chỗ nào kín kín mà cãi, sao lại bố bố trước mặt bàn dân thiên hạ vậy nhỉ? Hiếm thấy thật, hai người này nghĩ gì vậy không biết? Muốn để người ta cười nhạo à?
“Chậc chậc..” Kiều Tâm Duy lắc đầu cảm thán.
“Mẹ đừng hỏi nữa được không, không hiểu sao lại có nhiều vấn đề vậy chứ? Một câu thôi, cho dù không đạt đến yêu cầu của mẹ thì cô ấy vẫn là vợ con, được chưa? Con cúp máy đây, tối nay con về!”
Giang Hạo tắt máy một cách thô bạo, cuối cùng tại của anh cũng yên tĩnh rồi.
Hai người cầm tay nhau đi vào thang máy như một cặp tình nhân bình thường, thang máy từ từ đi xuống, tiếng ồn ào bên dưới cũng rõ ràng hơn.
“Kỷ Tiểu Hải, anh là thằng khốn, là thằng đàn ông vô dụng nhất trên đời!” Mặc dù tiếng người ồn ào nhưng vẫn không thể vùi lấp được giọng nói vừa to vừa chói của Tôn Dung Tuyên.
Kiều Tâm Duy không thể quên được giọng nói này, cô cố gắng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào đám người kia, thang máy dần đi xuống, cô cũng thấy rõ hai người đó hơn.
Đúng là họ, Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên.
“Anh không muốn cãi nhau với em, hoặc là em về nhà với anh, hoặc là bỏ tay ra? Gương mặt Kỷ Tiểu Hải nhắn nhó dữ tợn, đây là lần đầu anh ta bị người ta vây lại chỉ trỏ như vậy.
Tôn Dung Tuyên không chịu thả ra, người đến xem cũng nhiều hơn, tiếng gào khóc của cô ta rất lớn, vang vọng cả một tầng. Tay của cô ta níu Kỷ Tiểu Hải lại, một tay kia thì đánh vào lưng anh ta, hoàn toàn không có ý định ngừng lại.
“Anh là thằng đàn ông vô dụng, mắt tối mù nên mới gả cho anh, người ta muốn cái gì thì có cái đó, tôi thì lại chẳng có cái gì. Sao tôi lại khổ đến mức phải gả cho một thằng vô dụng như anh thế chứ?”