Kiều Tâm Duy nhìn về trước như không có chuyện gì, giọng rất bình tĩnh: “Chuyện này... anh không nên nói với tôi.”
Tuy nhiên, Kỷ Tiểu Hải như không nghe thấy, tiếp tục oán trách: Em không biết đâu, sau khi kết hôn, anh chưa từng được ăn một bát cơm nóng, nhà lúc nào cũng bẩn thỉu, mẹ anh còn phải tới dọn dẹp nhà cửa. Bà không chịu nổi mới nói cô ta mấy câu, thế mà bị cô ta quát lại, anh chưa từng thấy người đàn bà nào mất dạy mất nết như vậy. Tâm Duy, em vốn không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh đâu, lúc còn con cô ta giận dỗi thì anh nhường nhịn cô ta đủ điều, con mất rồi mà cô ta vẫn làm khó dễ đủ kiểu, anh về nhà muộn mười lăm phút là cô ta ngửi anh như chó ngửi. Tâm Duy, cứu anh với, xin em cứu anh với, anh không thể tiếp tục cuộc sống này nữa rồi, nếu còn tiếp tục nữa chắc anh sẽ bị cô ta ép chết mất.”
Kiều Tâm Duy thật sự không muốn nghe tiếp nữa, cắt ngang lời anh ta: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Giấy sau đó, Kỷ Tiểu Hải ở đầu bên kia điện thoại im bặt, cô có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào mà anh ta đang đè nén.
Nhưng mà chẳng còn chút quan hệ gì với cô nữa.
Trong lúc không biết gì, Giang Hạo đã dừng xe trước một khách sạn năm sao, anh phải vẫy tay hai ba cái cô mới có phản ứng: “Á? Sao vậy?”
“Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng, em làm sao vậy? Điện thoại của ai thế?”
“Một người bạn cũ thôi”
Giang Hạo thở dài rồi lắc đầu, trước mắt anh vẫn chưa thấy hứng thú với chuyện của cô, chỉ cần sau này cô không gây phiền phức cho anh là được: “Xuống xe đi, cùng ăn cơm với hai vợ chồng Vân Thanh và Nguyễn Tấn, chắc họ còn đang trên đường đến đây, chúng mình tới hơi sớm, vào trong đợi trước vậy?”
“Da.”
Cuộc sống chính là như vậy, không phải thiếu đi ai đó thì không sống tiếp được nữa, cô đã từng cho rằng mất đi Kỷ Tiểu Hải chẳng khác nào mất hết tất cả, sau này ở bên ai cũng không sao hết. Nhưng hôm nay, nghe Kỷ Tiểu Hải tố đủ loại chuyện xấu của Tổn Dung Tuyên trong điện thoại, cô bỗng cảm thấy mình rất may
mắn, may mắn là cổ rút ra sớm, may mắn là mình có thể gặp được Giang Hạo.
Giang Hạo đi trước, bóng dáng cao lớn, bờ vai dày rộng, đây đều là những điều cô cần, cô chạy lên vài bước, chủ động kéo tay anh: “Đưa tôi đi cùng có được không?”
Giang Hạo quay lại nhìn cô, cười nói: “Chắc chắn là được rồi.”
Vào khách sạn, đến trước quầy lễ tân thì có phục vụ chủ động đưa họ đến phòng VIP đã đặt trước, người đặt phòng là Nguyễn Tấn.
Trần Kinh Nghiệp và Vận Thanh đến ngay sau đó, Vân Thanh kéo Tâm Duy cùng ngồi xuống, thân mật nói: “Tốt quá rồi, sau này mọi người tụ tập liên hoan với nhau cũng náo nhiệt hơn nhiều, Trần Kinh Nghiệp sẽ không thể nói là đàn ông tụ tập, phụ nữ không thể tham dự nữa”
“Còn có Nguyễn Tấn mà, đám đàn ông tụ tập vẫn không thiếu được” Trần Kinh Nghiệp quay lại nhìn Giang Hạo: “A Hạo, cậu nói xem?”
Giang Hạo giơ tay tán thành: “Tụ họp gia đình là tụ họp gia đình, đàn ông tụ tập là đàn ông tụ tập, sau này các em cũng có thể có cuộc tụ họp của phụ nữ, tôi sẽ không tham dự.”
Vân Thanh cười đùa nói: “Được đó, vậy bảo Nguyễn Tấn cũng mau tìm một cô đi, ba người phụ nữ cùng diễn một VỞ, nội dung là về đàn ông các anh, xem xem các anh có dám đối xử không tốt với bọn tôi không?”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, cửa phòng VIP vừa mở ra, phục vụ đứng cạnh cửa cúi người lễ phép mời: “Tổng Giám đốc Nguyễn, mời vào trong
Ánh mắt của mọi người dồn về phía cửa, thấy xuất hiện ở cửa không chỉ có mình Nguyễn Tấn, còn có một người đẹp trẻ trung, cô ấy khoác tay Nguyễn Tấn, trông khá nhỏ tuổi, khi cười sẽ có hạt gạo be bé hai bên khóe miệng, trông như chim sẻ nhỏ nép vào người.
Trần Kính Nghiệp: “Ủi chà, người phụ nữ thứ ba đã tới rồi kìa”