*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tại Hi cười để lộ hàng răng nhỏ dính đầy cà chua: “Ba, sốt cà chua chua ngọt ngon lắm, con có thể mang tới vườn trẻ cho các bạn ăn chung không?” Giang Hạo nghiêm túc ngồi cạnh con trai nói: “Không thể ăn nhiều sốt cà chua không tốt, nó chỉ là gia vị, ăn nhiều sẽ đau bụng, Hi Bảo đau bụng thì phải tiêm với uống thuốc đấy.” Tại Hi nghe vậy, cái mặt béo núc cau lại: “Ba, ba càng ngày càng giống mẹ rồi.”
“Hả?”
“Phiền ghế.”
Trong tiểu khu, Giang Hạo đi bộ đưa Tại Hi tới vườn trẻ, dọc đường gặp rất nhiều người quen, mỗi lần hỏi: “Thủ trưởng Giang, đây là con ai thế?” thì Giang Hạo sẽ vừa tự2hào vừa đắc ý đáp: “Con trai tôi đó.”
Giang Hạo để Tại Hi ngồi lên vai mình, Tại Hi không sợ chút nào, ôm đầu ba vui vẻ. Gặp một cán bộ lâu năm nhưng chức vị lại dưới trướng Giang Hạo, ông ta thấy anh thì cung kính chào: “Chào Thủ trưởng Giang, nghe bảo cậu chuyển nghề à?”
“Đúng rồi, làm chức nhàn tản ở phủ thị chính, không cần đi làm, bây giờ tôi ở nhà chăm con.”
“Haha, Thủ trưởng Giang hài hước thật, danh tiếng của công ty cầu ngày càng lớn, nếu con trai tôi có nửa năng lực của cậu thì tôi cũng ủng hộ nó chuyển việc từ quân đội ra ngoài làm rồi.” Giang Hạo cười chuyển chủ đề: “Bác6Lưu, tôi phải đưa con đến vườn trẻ đây, hôm khác nói chuyện.”
“Được, Thủ trưởng Giang đi thong thả.” Tại Hi vẫy tay nhỏ, lễ phép nói: “Tạm biệt ông ạ.” “Ui, nhóc con ngoan quá, đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà, tạm biệt.”
Giang Hạo vui vẻ đỡ chân Tại Hi, con trai anh vừa thông minh lại vừa ngoan ngoãn, anh không dám nhận công lao này, tất cả là do Kiều Tâm Duy dạy tốt, còn công ty bác Lưu nói thì nhờ bà nội đã mất để lại cho anh.
Bà nội anh là mẹ của Giang Chỉ Trung, là một nữ cường nhân thành công và xuất sắc. Trong những năm kham khổ kia, bà còn trẻ đã làm quả phụ, một3mình bà nuôi con, gây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng, bỏ ra năm mươi năm để tạo ra một sự nghiệp lớn. Giang Chí Trung là con trai duy nhất, đáng lẽ do ông thừa kế mọi thứ nhưng Giang Chí Trung chỉ nghĩ cho đất nước, ông bảo ông không kế thừa gia nghiệp. Năm đó, bà nội bệnh nặng, biết không sống được lâu, bà để lại di chúc chia một nửa tài sản cho đất nước, nửa còn lại để lại cho cháu trai duy nhất của bà là Giang Hạo. Mà năm đó, Giang Hạo chỉ mới hai mươi tuổi. Từ nhỏ Giang Hạo đã được ba dạy dỗ theo kiểu quân sự hóa, thấm nhuần tư tưởng, lúc đó9anh không có hứng thú với thương giới. Sau đó, anh tìm người khác tới quản lý công ty cho mình.
Giang Hạo chỉ là ông chủ sau màn, công ty gặp cơ hội phát triển tốt, nhiều lần chuyển mình nên mới lớn mạnh dần, hàng năm anh cũng thu được kha khá tiền rồi đem đi từ thiện, năm nào cũng vậy.
Người nhà họ Giang rất hiểu chuyện, Giang Chí Trung như vậy, Giang Hạo cũng thế, họ chưa bao giờ thể hiện điều này ra mặt, những thứ có hay không có cũng chẳng khác nhau gì cả. Cho nên những chuyện này chỉ có người trong nhà và số ít gia đình quen lâu năm mới biết, ngay cả Kiều Tâm Duy cũng không4biết.
Anh không cố ý che giấu, chỉ là không thích nói về nó. Bây giờ anh chuyển nghề, mọi người cho rằng anh sẽ thừa kế công ty, nhưng anh hiểu mình, cho dù là về mặt buôn bán hay quản lý thì anh đều là kẻ ngoại đạo, có lẽ bây giờ anh nên lên kế hoạch cho cuộc đời sau của mình rồi. “Hi Bảo, phải nghe lời của cô giáo nha, lát nữa ba đến đón con.” “Vâng, tạm biệt ba.” “Tạm biệt, vào lớp đi.” Thời gian này đúng là khoảng thời gian thanh thản nhất trong cuộc đời anh, thấy con trai hoạt bát khỏe mạnh dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh không còn mong ước gì khác. Trên đường về nhà, anh gặp Quách Học Ngôn, là Phó Bộ trưởng, là Tổng Thủ trưởng mới nhậm chức. Nói về tuổi thì Quách Học Ngôn lớn hơn Giang Hạo ba tuổi, nhưng nói về kinh nghiệm thì nhờ Giang Hạo đề cử mà anh ta mới được lên chức. Thời gian Giang Hạo ngồi ở vị trí Tổng Thủ trưởng không lâu, cho dù bên trên khuyên thế nào thì anh cũng đòi đi, chức Tổng Thủ trưởng đã để trống hai năm sau khi Cận Tử Kiếm về hưu, không thể để trồng được nữa, cho nên Quách Học Ngôn ngồi vào vị trí đó sau khi được Giang Hạo đề cử.
Vụ của Tiểu Thiên Ái công đầu thuộc về Giang Hạo, nhưng Quách Học Ngôn cũng có công lao không nhỏ, tất cả mọi chuyện trong quân đều cho anh ta chỉ huy, hôm nay ngồi vào vị trí đó, ngoài sự đề cử của Giang Hạo thì còn có sự cố gắng của anh ta.
Quách Học Ngôn thấy Giang Hạo, phản ứng đầu là chào theo kiểu quân đội, mấy động tác nghiêm, nghỉ, cúi chào
nối liền, đây là sự kính trọng lớn nhất của anh ta dành cho Giang Hạo: “Chào Thủ trưởng Giang!” Giang Hạo cũng chảo nghiệm theo nghi thức quân đội: “Chào Thủ trưởng Quách” “Không dám nhận.” “Sao lại không dám nhận, nếu đã ngồi lên vị trí đó thì phải tỏ ra khí phách nên có, không có gì mà không dám nhận cả.” “Rõ!”
Giang Hạo nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, tay vẫn không chịu buông xuống, bèn cười thoải mái: “Lão Quách, anh đừng câu nệ như vậy, đây đâu phải ở quân đội.” Lúc này Quách Học Ngôn mới cười hì hì thả tay xuống: “Cho dù không ở quân đội thì lễ phép cơ bản này vẫn phải có, mặc kệ đã qua bao lâu, mặc kệ cậu có ở quân đội hay không, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn là người hướng dẫn của tôi, mạng này của tôi vẫn là do cậu cứu về.”
Giang Hạo tươi cười, nói nhẹ như gió thoảng: “Chuyện đã lâu như vậy rồi, đừng nhắc lại nữa.” “Ha ha ha, được, không nhắc lại nữa, tóm lại cậu hiểu tấm lòng của tôi là được. Đúng rồi, sao cậu lại ở đây thế” Quách Học Ngôn chỉ vào cổng lớn của nhà trẻ. “Tâm Duy đã trở về rồi, con trai của chúng tôi học nhà trẻ ở đây.” Quách Học Ngôn kinh ngạc và vui mừng, cầm lấy tay anh: “Thật tốt quá, tôi phải chúc mừng cho cậu rồi.” Những năm đó Giang Hạo đã chịu không ít giày vò và đau khổ, làm chiến hữu, anh ta cũng thấy tận mắt, gấp tận tim. “Cảm ơn, bây giờ tôi sống nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều. Anh thì sao, bây giờ còn bận hơn nhỉ?” “Đúng vậy, một tháng nay tôi chỉ về nhà có hai lần, hôm nay đi rồi không biết khi nào mới có thể về lại.”
“Con gái anh lên cấp hai rồi nhỉ?” “Đúng vậy, đều là nhờ vợ tôi dạy dỗ.”
Giang Hạo cảm khái nói: “Chị dâu cũng không dễ dàng gì, nếu có thời gian rảnh thì hãy ở bên chị ấy nhiều hơn.” Gia đình quân nhân, có bao nhiêu vinh dự thi có bấy nhiêu hy sinh, anh biết rõ những trả giá và chua xót trong đó.
Nói ngắn gọn vài câu, Quách Học Ngôn chào tạm biệt, quân đội còn có rất nhiều việc chờ anh ta xử lý. Giang Hạo nhìn Quách Học Ngôn bước đi vội vàng, trong lòng cũng có rất nhiều cảm khái. Lúc này, tiếng chuông di động bỗng vang lên, Giang Hạo lấy ra nhìn, là thằng nhóc Chu Tử Duệ kia: “Alo, có việc à?”
“Anh Hạo, chị dâu tôi nhận việc rồi, chị ấy rất thắc mắc tại sao công ty lại nhận mình, còn hỏi này hỏi nọ kia.”
“Cô ấy hỏi cái gì?” “May mà anh bảo em xem kĩ kế hoạch mà chị ấy viết, bằng không chị ấy hỏi tới thì em thật sự không có cách nào trả lời được, chị ấy lại còn hỏi em tính khả thi của kế hoạch lớn đến bao nhiêu, chị dâu khôn khéo quá.” “Ha ha, không khôn khéo thì sao có thể là chị dâu của cậu. Tử Duệ, sau này phải kín kẽ một chút, chị dâu cậu rất thông minh, đừng để cô ấy nhìn ra sơ hở.” “Anh, toàn bộ tập đoàn này đều là của anh, anh đã làm nhiều chuyện vì chị ấy như vậy, vì sao không nói thẳng cho chị biết?”
Giang Hạo chỉ cười, thờ ơ nói: “Vẫn chưa đến lúc.” “Được rồi, em nghe anh, em sẽ nói với bên chỗ Tổng giám đốc Vương.”
Cúp điện thoại, Giang Hạo tiếp tục chầm chậm đi về phía trước, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, tuy rằng nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng đứng dưới ánh mặt trời, cơ thể cũng cảm thấy ấm áp hơn mấy lần. Hiện giờ anh chính là một người đàn ông nội trợ gia đình tiêu chuẩn, đi chợ mua thức ăn rồi về nhà quét dọn vệ sinh, sau đó nấu cơm, đón con, chơi với con, việc nhiều lắm cơ.
“Cô Kiều, phòng nhân sự ở tầng mười bảy, buổi chiều cô ghé qua làm thủ tục nhậm chức, cần làm gì thì đồng nghiệp ở phòng nhân sự sẽ nói cho cô biết.”
Đứng nói chuyện trước mặt Kiều Tâm Duy là tổ trưởng tổ Kế hoạch một, Lý Thiền Vi. Đối với đồng nghiệp mới có kinh nghiệm bình thường này, tạm thời chị ta không cho ý kiến: “Tôi là tổ trưởng tổ Kế hoạch một, Lý Thiền Vi, cô có thể gọi thẳng tên tôi, cũng có thể gọi tôi là tổ trưởng Lý.”
Kiều Tâm Duy gật đầu, khiêm nhường nói: “Chào tổ trưởng Lý, cứ gọi tôi Tâm Duy là được, một lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục nhận chức ngay.”
Lý Thiền Vi nói có nề có nếp: “Công ty của chúng ta thống nhất làm thủ tục nhậm chức vào buổi chiều, bây giờ có nhiệm vụ mới cho cô. Đi với tôi, trước đưa cô đi làm quen với thành viên tổ một một chút đã.”
“Dạ, được.” Đối với vị tổ trưởng này, Kiều Tâm Duy cũng tạm thời không có ý kiến gì.