*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Hạo bật cười. “Tôi cảm thấy chỉ cần không dẫn một người đàn ông đến là OK hết.” Mấy năm nay Trần Kinh Nghiệp cũng xem như sống phong lưu thoải mái, đổi mấy cô bạn gái, nhưng trước sau vẫn không ổn định. Có một lần uống say, anh ta thổ lộ nỗi lòng, anh ta nói từ đó đến giờ vẫn không quên được Vân Thanh đã chết thảm vì mình, anh ta không thể thoát ra được.
“Tân, cậu bảo bọn này đều dẫn theo người nhà, vậy còn cậu?”
Giang Hạo chỉ tò mò hỏi thử, Nguyễn Tấn cười thừa nhận, “Đương nhiên tôi cũng dẫn theo người nhà, ha ha, dẫn đến cho các cậu gặp thử.”
“Phải không, được, quá tốt2rồi, đã giải quyết chuyện trong nhà rồi à?”
“Chưa, tôi dự định mấy ngày nữa sẽ nói với ba, đây là một trận đánh ác liệt.” “Đúng vậy, làm anh em nên tôi chắc chắn ủng hộ cậu, có gì cần cứ việc nói.” “Cảm ơn anh em tốt, tối thứ sáu gặp nhé.”
“Được.” Cúp điện thoại, Giang Hạo đi đến phòng bếp, Kiều Tâm Duy đang cắt cam, anh nói: “Tân hẹn cả nhà chúng ta gặp nhau vào tối thứ sáu, cậu ấy sẽ dẫn bạn gái tới.” Kiều Tâm Duy tràn ngập vui sướng, “Thật sao, tốt quá rồi.” Nhưng nhớ đến thân phận đã kết hôn của Nguyễn Tấn, cô lại bắt đầu lo lắng. “Anh nói bạn gái của anh8ấy, không phải là vợ của anh ấy đấy chứ?”
Giang Hạo ôm cô từ phía sau, thân mật đặt cằm ở trên vai cô, “Không phải, chắc là cô gái khiến cậu ấy có suy nghĩ ly hôn.”
“Ừm.” Kiều Tâm Duy gật đầu, tiếp tục cắt quả cam. “Tâm Duy, em sẽ không có ý kiến gì với Tân chứ? Dù sao trên pháp luật, cậu ấy cũng là người ngoại tình trong hôn nhân.” “Không đâu, chuyện của Nguyễn tổng hơi đặc biệt, nhưng chắc chắn sẽ có người bàn luận xôn xao. Nếu họ muốn được hưởng hạnh phúc, vậy thì phải chịu nhận lời chỉ trích đằng sau niềm hạnh phúc ấy.”
Giang Hạo mừng rỡ nhìn cô, vốn dĩ anh tưởng rằng2người không nhận được sự phản bội trong tình cảm như cô sẽ khịt mũi coi thường đối với chuyện này của Nguyễn Tấn. Không ngờ là bây giờ cô có thể nhìn vấn đề một cách toàn cảnh. Mấy năm nay, cô yên lặng chịu đựng rất nhiều thứ, cũng chầm chậm bao dung rất nhiều điều không công bằng và gây khó dễ. Giang Hạo ôm chặt eo cô, như muốn hòa tan vào trong xương cốt của mình. “Anh đừng lộn xộn, em đang cắt cam đấy.” “Em cắt của em, anh ôm của anh.”
Kiều Tâm Duy hết lời để nói, chỉ cười: “Nhưng mà anh ôm em kiểu này rất nhột, không cắt được, sẽ cắt phải tay đấy.” Nói xong,2Giang Hạo buông lỏng tay ra, nhưng người anh vẫn không tách ra. Anh nắm lấy tay cô, một tay ấn lên quả cam, một tay cầm dao, còn dịu dàng nói: “Đừng nhúc nhích, bảo đảm không cắt phải tay của em.” Hành động như vậy thật sự là ngọt chết người. Kiều Tâm Duy cảm thấy có chút không chịu nổi. “Đừng làm ra vẻ như vậy, chỉ cắt trái cây thôi mà.” “Cần chứ, chúng ta phải bù đắp cho độ thân mật thiếu thốn trước đây.” “...” Độ thân mật, thứ quái gì vậy? Lúc Kiều Tâm Duy đang bực bội, Giang Hạo ung dung nói: “Gần đây anh đang chơi một trò chơi trên điện thoại, rất thú vị, đúng6lúc có thể giết thời gian, còn rèn luyện ngón tay, hỗ trợ bình phục. A đúng rồi, bên trong có độ thân mật với thú cưng, dễ thương lắm.”
“...” Kiều Tâm Duy lại không còn gì để nói, thì ra người đàn ông này ở nhà chơi game, cô nói. “Mê muội mất cả ý chí.”
Giang Hạo giơ ngón tay lên, gõ nhẹ một cái lên trán cô. “Đừng có mô tả anh bằng từ ngữ như thế, anh chỉ chơi đại một chút thôi.” “Ha ha, chơi vui lắm à? Lát nữa tải về cho em, em cũng chơi thử.”
“Được, không thành vấn đề, anh dẫn em đi thăng cấp.”
***
Buổi liên hoan tối thứ sáu, Nguyễn Tấn đã đặt xong phòng riêng từ đầu, lúc cả nhà Giang Hạo đến, Trần Kinh Nghiệp cũng vừa đến, một người đẹp đi theo bên cạnh anh ta, áo khoác da ngắn, váy ngắn, tất chân, bốt cao gót. “A Hạo, Tâm Duy, ôi chao, cháu lớn của chú, nào, chú ôm một cái.” Trần Kính Nghiệp vừa nói vừa bể Hi Bảo lên, “Cu cậu nặng thật, giống y chang dáng vẻ hổ báo lúc bé của ba cháu.” Hi Bảo hỏi: “Chú ơi, dáng vẻ hổ báo là gì?” Nghĩa là trông khỏe mạnh kháu khỉnh.” Trần Kinh Nghiệp nói.
“Khỏe mạnh kháu khỉnh, nhưng mà cháu không phải con hổ, ba cũng không phải con hổ, tại sao lại khỏe mạnh kháu khỉnh ạ?” Trần Kính Nghiệp không trả lời được điều này, cười sờ đầu cu cậu, “Nhóc con, cháu đang móc chữ của chủ phải không?”
Hi Bảo lại hỏi: “Chú ơi, móc chữ nghĩa là gì?” Thằng bé duỗi ngón tay nhỏ ra gãi gãi mũi, “Móc mũi ạ?”
Trần Kính Nghiệp chịu thua sát đất, không nói tiếp được với Hi Bảo nữa, “A Hạo, con của cậu là thần rồi, vừa gặp mặt đã cho tôi một vạn câu hỏi vì sao.” Kiều Tâm Duy cười đón lấy Hi Bảo. “Hôm nay thằng bé đã đỡ nhiều rồi đấy, nếu là bình thường, sẽ hỏi anh đến nhức đầu luôn.”
Giang Hạo thuận tay ôm lấy vợ con, dùng ánh mắt chỉ chỉ, “Kính Nghiệp, không giới thiệu à?” Trần Kinh Nghiệp khịt mũi cười, “Còn cần giới thiệu nữa à?... Gương mặt này không thấy quen mắt ư?” Lúc này Giang Hạo mới cẩn thận quan sát người đẹp bên cạnh anh ta, quả thật hơi quen mắt, nhưng thật sự không nhớ ra. Anh ngượng ngùng nói: “Vợ của tôi không cho tôi nhìn mặt những phụ nữ khác lâu, đặc biệt là người đẹp.” Kiều Tâm Duy lấy cùi chỏ huých anh một cái, nào có ai nghịch ngợm như vậy chứ! Có điều cô cũng chú ý đến cái điệu cười khịt mũi của Trần Kinh Nghiệp, chứa đựng ý khinh thường, Trần Kinh Nghiệp không quan tâm lắm đến cô bạn gái bên cạnh anh ta. “Người dẫn chương trình bản tin đó.” Trần Kinh Nghiệp nhắc nhở.
Kiều Tâm Duy bỗng nhiên phản ứng lại. “Dương Đan? Cô là Dương Đan?”
Dương Đan khẽ mỉm cười. “Chào mọi người.” Kiều Tâm Duy lấy cùi chỏ đẩy Giang Hạo, nói: “Người dẫn chương trình bản tin buổi tối của đài truyền hình Đô Thành, Dương Đan, anh xem tin tức cả ngày mà
không biết à?”
Lúc này Giang Hạo mới bừng tỉnh. “À, tôi đã nói rồi, nhìn quen mắt mà, ha ha ha, người dẫn chương trình bước ra khỏi bục bản tin, thật sự là không nhận ra được.”
Kiều Tâm Duy trừng mắt liếc anh một cái. Có biết nói chuyện hay không đấy?! Trần Kinh Nghiệp cười ha ha, sau đó chính thức giới thiệu bọn họ. “Giang Hạo, người anh em thân thiết của anh, vợ của cậu ấy Kiều Tâm Duy, thằng nhóc này ấy à, dĩ nhiên là kết tinh tình yêu của họ.”
“Chào mọi người, thường xuyên nghe anh ấy nhắc đến gia đình anh chị.” Rốt cuộc vẫn là người dẫn chương trình, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều chuẩn mực. Dáng vẻ mỉm cười của Dương Đan rất ấm áp, giọng nói cũng rất êm tại.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Nguyễn Tấn cũng đã đến, anh và bạn gái mình nắm tay bước vào. Cảnh này rõ ràng thân mật hơn Trần Kinh Nghiệp và Dương Đan nhiều. “Ôi trời ơi, chủ nhân của ngày hôm nay đã đến rồi.” Trần Kinh Nghiệp dùng một cử chỉ hơi phô trương để chào đón Nguyễn Tấn. Có lẽ người khác không biết, nhưng anh em của mình chắc chắn biết, Trần Kinh Nghiệp khác thường như thế là bởi vì anh ta hâm mộ, “Tân, mau giới thiệu cho bọn này một chút đi.” Nguyễn Tấn vẫn kéo tay cô gái kia. Cô gái kia vô cùng giản dị, tóc dài, mặc đồ công sở chín chắn, đeo một chiếc túi công sở như vừa tan làm về. Tuy nhiên, mặc đồ công sở mà có thể xinh đẹp đến nhường này, chứng tỏ là cô ấy thật sự xinh đẹp.
Bản thân Nguyễn Tân cũng là một anh chàng đẹp trai, tất nhiên tìm bạn gái cũng là người đẹp.
“Cô ấy tên là Hạ Chỉ, tên dễ nhớ nhất.” Sau đó Nguyễn Tấn giới thiệu từng người bạn của anh cho cô biết, mỗi lần giới thiệu tới ai, Nguyễn Tấn đều sẽ quay đầu cười và nhìn vào mắt cô. Trong tình huống chênh lệch rõ ràng như thế này, trong lòng Dương Đan chắc chắn không thoải mái. Lúc trước cô ta và Trần Kính Nghiệp ở bên nhau, Trần Kính Nghiệp cũng không trịnh trọng giới thiệu cô ta cho bạn bè của anh như vậy. Hôm nay cũng là lần đầu cô ta gặp mặt họ, nhưng mà cô ta lại không phải vai chính đêm nay.
“Chào mọi người, thật phiền quá, tôi vừa tan làm ra. Anh ấy xấu quá, đợi tan làm mới cho tôi biết, tôi không kịp chuẩn bị gì cả.” Hạ Chí chu miệng chỉ chỉ Nguyễn Tấn, đó là cử chỉ rất nũng nịu, là trạng thái bình thường giữa các cặp đôi yêu nhau.
Trần Kính Nghiệp hài hước nói: “Đúng vậy, cậu ta thật sự rất xấu, cậu ta chơi hỏng máy xúc đất của tôi còn không thừa nhận.”
Nguyễn Tấn đáp lại anh ta một câu, “Trần Kinh Nghiệp, cậu muốn tôi nói ra cả chuyện hồi xưa cậu rơi vào hố xí sao?”
Trần Kính Nghiệp nhanh chóng chắp tay trước ngực xin tha, “Anh Tân, anh thắng rồi.”
Giang Hạo cười lớn, ba người bọn họ đã rất lâu không ở cùng nhau một cách nhẹ nhàng như vậy rồi. Bởi vì Chu Tiểu Y, hai người anh em này trở thành người xa lạ, cho đến khi anh phá án, đám người Chu Tiểu Y bị tử hình, quan hệ giữa họ mới dịu đi. “Tai nạn xấu hổ khi còn bé đừng nhắc đến được không? Con trai nghe thấy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của người làm cha như tôi.”
Đến phòng riêng, Hi Bảo không thể nghi ngờ trở thành anh hề chọc cười mọi người. Miệng Hi Bảo ngọt, một chốc thì gọi chú, một chốc lại gọi dì, gọi rất chăm chỉ, tất cả mọi người đều rất thích bé. Dương Đan thật sự cảm thấy hôm nay cô ta đến là tự rước lấy nhục, hai người đàn ông khác đều rất chăm sóc người phụ nữ của mình, còn cô ta hoàn toàn không hề nhận được sự chăm sóc nào, Trần Kính Nghiệp chỉ lo tự mình ăn uống cười đùa, cũng chẳng để ý đến cô ta.
Nhưng mà làm một người dẫn chương trình, gặp bất kì vấn đề gì, tâm trạng cũng sẽ không viết lên mặt, dù trong lòng cô ta uất nghẹn đến cỡ nào, trên mặt vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
“Dì Dương, mỗi ngày cháu đều nhìn thấy gì trong TV, cháu cảm thấy dì xõa tóc xuống trông rất đẹp.” Được khen xinh đẹp đương nhiên là vui vẻ. Dương Đan nở nụ cười, nói: “Ha ha, cảm ơn Hi Bảo đã cổ vũ, dì rất vui.” “Dì Dương, dì biết nói líu lo lẹo lưỡi* ạ?” (*) Líu lo lẹo lưỡi (tongue-twister): trò chơi nói một cụm/một câu có phụ âm đầu giống nhau, thường là điệp âm hoặc một chuỗi các âm tương tự, ví dụ: She sells the sea shore. “Hả?” Dương Đan cũng hơi xấu hổ, hơn nữa biểu hiện ra rất rõ ràng.
Hi Bảo hồn nhiên không biết, hào hứng nói líu lo lẹo lưỡi, “Lúa nếp là lúa nếp làng. Lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng.”
Đám người cũng không kìm được cười ha hả, bởi vì Hi Bảo đọc toàn là âm “1, n”, nhưng hoàn toàn không đọc đúng, mà tất cả điều đều do Giang Hạo dạy.
Kiều Tâm Duy cảm thấy mất mặt quá, cô vội vàng che miệng Hi Bảo, nói: “Hi Bảo, ăn tôm không? Ba đã bóc cho con xong rồi.”
Hi Bảo rất vui lòng dừng lại, “Dạ vâng, con thích ăn tôm, ba, lột cho con một con nữa.”
“Được rồi.” Giang Hạo rất khoái chí, ít nhất con của anh rất dễ dạy, dạy bé cái gì là biết cái đó.
“Bóc cho mẹ một con nữa.”
“Được, không thành vấn đề.”