Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 347


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em lau nhà sạch sẽ rồi, anh xem đi xem đi, đừng có giẫm bẩn” Kiều Tâm Duy trừng anh rồi tiếp tục lau nhà, không thèm ngó ngàng tới anh. Giang Hạo cười nói, “Bà xã đang ghen hả? Ha ha ha, thế nghĩa là em yêu anh, anh biết mà.” “Ai thèm ghen?”

“Anh biết em sẽ nói thế, thôi mà, đừng giận, anh đã nói rõ với cô ta rồi, cô ta sẽ không nhắn tin quấy rầy nữa đâu.”

Không nói còn đỡ, càng nói cô càng tức, “Còn gọi điện nữa, cô ta gọi đến máy bàn nhà chúng ta. Giang Hạo, sao cô ta biết số nhà chúng ta hả? Hai người quen nhau khi nào?” Giang Hạo giằng lấy cây lau trong tay cô, ép cô ngồi xuống ghế2sofa, anh nghiêm túc giải thích: “Cô ta tên là Cao Y Nhụy, sinh viên của đại học B, mấy năm trước cô ta tham gia huấn luyện quân sự, anh là sĩ quan huấn luyện. Gần đây anh làm ở Viện kiểm sát mà, hóa ra cô ta là em gái ruột của chủ nhiệm Cao phòng cạnh bên, tháng trước cô ta đến Viện kiểm sát tìm chủ nhiệm Cao, gặp đúng lúc anh đang ở cùng chỗ với chủ nhiệm Cao. Bây giờ cô ta đang học nghiên cứu sinh ở đại học B, chọn đề tài luận văn hơi lệch, sợ không qua được nên cô ta mới tìm anh mình nhờ tìm cách. Lúc đó anh cũng nhiều chuyện hỏi thử, vừa hay anh quen giáo viên hướng dẫn8của cô ta nên gọi giúp cô ta

một cuộc điện thoại thôi, không hơn.” “Anh không trêu chọc con gái người ta thì cô ta làm gì có gan gọi điện về tận nhà? Chắc nghe thấy là em nhận cuộc gọi nên không nói lời nào, em hỏi thêm vài câu là cúp máy, cô ta có ý gì đây? Cô ta không biết anh có vợ con rồi à?”

Giang Hạo ra vẻ đau khổ, “Chao ôi, bà cô của anh ơi, anh trêu chọc ai chứ? Anh chỉ gặp mặt mấy lần thôi mà.”

“Mấy lần cơ à? Rốt cuộc là mấy lần hả?”

“Anh cũng không nhớ, lúc huấn luyện quân sự đã quên lâu rồi, gần đây cô ta tới tìm anh trai nên mới gặp, thấy thì chào hỏi thôi, chuyện2rất bình thường mà. Anh thề là anh thật sự không trêu chọc cô ta, cũng chẳng nói mấy câu với cô ta.” Giang Hạo ôm eo cô, lúc này phải mặt càng dày càng tốt, chỉ cần cô cười là được, “Được rồi, đừng giận mà được không? Giận nhanh giá đó.”

Kiều Tâm Duy lườm anh, “Em có già cũng không già bằng anh, anh sắp bốn chục rồi.”

“Là 37 được không? 37 và 40 cách nhau xa lắm đấy được không?”

Kiều Tâm Duy trừng mắt, anh lập tức xin tha, tự giác nói: “Haizz, được được, anh bốn mươi rồi, sắp năm mươi rồi, thành ông già rồi, ừ ừ ừ.”

“Ừ cái đầu anh chứ ừ!”

“Bà xã đừng giận nữa nhé?” Kiều Tâm Duy đẩy anh ra, bước nhanh lên lầu, “Hi2Bảo làm bài xong chưa? Mẹ kiểm tra nhé.”

Giang Hạo đứng ngửa đầu nhìn cô, hai tay chống nạnh nói, “Hey, đừng giận nữa nhé? Tối đưa Hi Bảo sang cho ba mẹ anh trông, mình hưởng thế giới hai người nhé?”

“Tự anh đi mà hưởng thụ hai người... Hi Bảo, cho mẹ xem nào.”

Giang Hạo lẩm bẩm, “Một mình anh sao hưởng thụ hai người được? Anh... Được lắm Kiều Tâm Duy, em đi đường vòng mắng anh hả, anh mới không ngốc nhé!” Nói xong anh lắc đầu bật cười. (*) Tiếng Bắc Kinh hay nói nhị (số hai) nghĩa là đồ ngốc. Giang Hạo thảnh thơi ngồi vắt tréo chân trên ghế sofa, cuộc sống mỗi ngày đều giống nhau, thỉnh thoảng có trộn lẫn một chút hạt mè càng tăng6thêm tình cảm vợ chồng, ừm, không tệ, khá tốt đấy.

“Giang Hạo” Kiều Tâm Duy gọi, “Mẹ gọi điện thoại tới bảo trưa sang ăn cơm, anh mau chuẩn bị đi.” “Ừ được.”

Ba người đi ra ngoài, tới tối lúc về chỉ có hai người, Giang Hạo và công cụ uống một ít rượu, người nóng lên đầu óc lâng lâng nhưng vẫn tốt. Kiều Tâm Duy đỡ tay anh, anh cố ý khoác lên vai cô, “Bà xã à, để Hi Bảo ở nhà ba mẹ anh một đêm, không sao đâu, ông bà vui vẻ mà Hi Bảo cũng thích, chúng ta cũng nhẹ nhàng, đúng không?”

“Ai da, anh nặng quá, đứng vững được không?”

“Không được, ha ha, bà xã, đời này anh sẽ ăn vạ em, em đi đâu anh sẽ đi đó, anh chính là cao da chó, anh chính là ký sinh trùng sống ký sinh trên người em.” “..Đủ rồi, anh uống rượu vào nói tào lao lắm thật.” “Ha ha, bà xã, đêm nay chúng ta tắm cùng nhau được không?” Bỗng nhiên điện thoại bàn vang lên trong phòng khách tối đen yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại xưa cũ “reng reng reng”, rất đột ngột.

Giang Hạo mơ màng nói, “Ai thế? Đáng sợ quá.”

Lúc ấy Kiều Tâm Duy cảm thấy không ổn, bình thường không ai gọi điện thoại bàn hết, cô đẩy Giang Hạo ra, cảnh cáo, “Anh câm miệng cho em, em không cho anh nói thì không được nói!”

Cô nương theo ánh đèn ở bậu cửa chạy tới phòng khách, cô không nhấc máy lên mà bấm loa ngoài, “Alo, ai thế?”

Lúc này cuối cùng đối phương đã mở miệng, “Xin hỏi có phải nhà Giang Hạo không?” Giang Hạo ra sức chớp chớp mắt, không lúc nào anh tỉnh táo hơn giờ phút này.

Kiều Tâm Duy trừng mắt, mấp máy môi cảnh cáo “Anh đừng nhúc nhích”, anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, không động đậy cũng không nói gì.

“Phải. Cô là ai?”

“Tôi tìm Giang Hạo, có anh ấy ở đây không?” Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, “Anh ấy đang làm việc, cô có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời.”

“Xin hỏi, cô là?” “Tôi là vợ anh ấy.” Sau đó lên tới cao trào, cô gái kia nói: “Vợ? Không phải anh ấy li dị rồi ư? Sao anh ấy lại có vợ được? Cô rốt cuộc là ai?”

Kiều Tâm Duy lập tức nổi giận, cô đằng hắng giọng, nói một cách đúng lý hợp tình: “Tôi và Giang Hạo là vợ chồng
hợp pháp, tôi là vợ anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, cô đây nghe rõ chưa?”

Đối phương lại hỏi: “Cô là vợ trước của anh ấy?... Chỉ là vợ trước thôi mà, cô đã không còn là bà Giang nữa rồi, bà chị già.” “...” Kiều Tâm Duy tức đến nỗi không tiếp lời nổi nữa, còn bà chị già, cô trùng trùng nhìn Giang Hạo, tâm trạng tốt đẹp cả ngày đã bị cuộc điện thoại này đảo lộn hết. Giang Hạo cũng rất tức giận, anh giơ tay giật lấy điện thoại, mới vừa alo một tiếng thì đối phương đã cúp máy, “Cô ta cúp rồi.” Kiều Tâm Duy chất vấn: “Anh nghe chưa? Lúc này anh nghe thấy chưa?!” Nghe không thể rõ hơn nữa, vẻ mặt Giang Hạo vô cùng nặng nề, không phải chột dạ mà là phiền, phiền vì loại người không biết liêm sỉ này.

“Bây giờ là chín giờ tối, cô ta gọi tới nhà đòi tìm anh, chuyện gì đây? Anh nói cho em nghe xem! Còn nữa, tại sao cô ta biết nhiều chuyện của anh như vậy?”

Câu nói cuối cùng của cô ta trong điện thoại làm Kiều Tâm Duy khó chịu vô cùng, “Giang Hạo, em biết anh có rất nhiều người thầm mến, trước kia còn nhiều hơn, em biết điều đó. Anh không cần phải moi họ ra để chứng minh với em anh có nhiều sức hút... Nhưng mà, nhưng mà anh không thể để bọn họ xông tới tận nhà như vậy.”

Giang Hạo rất bình tĩnh, anh cầm tay Kiều Tâm Duy nói, “Em từ từ đã.” Anh hít sâu một hơi, sau đó cầm điện thoại kéo số của Cao Y Nhụy ra khỏi danh sách đen và bấm gọi.

Điện thoại vừa thông, Giang Hạo đã chửi ầm lên, “Alo, mẹ kiếp cô bị bệnh hả? Bị bệnh thì tìm bác sĩ chữa đi! Bị bệnh thì cô uống thuốc đi, cô gọi điện thoại đến nhà tôi làm gì?!” Cao Y Nhụy nhìn thấy số điện thoại của Giang Hạo thì trong lòng mừng muốn chết, ai ngờ vừa nhấc máy đã bị mắng một trận, cô ta vừa thấy tủi thân vừa thấy sợ, “Chủ nhiệm Giang, anh... anh sao thế?” “Tôi mới là người cần hỏi cô sao thể đẩy, cô dựa vào cái gì mà làm nhục vợ tôi?” Giọng điệu của Giang Hạo nghe còn bực bội hơn Kiều Tâm Duy, bắt nạt ai cũng không thể bắt nạt VỢ anh. “Em em em em không làm nhục chị ta mà, chị ta nói gì với anh đúng không? Chị ta thâm độc quá.”

“Cao Y Nhụy, miệng cô sạch sẽ chút cho tôi, cô nên biết rõ, cô ấy là vợ tôi.” “Chủ nhiệm Giang, anh không cần phải cố ý nói như vậy. Anh trai em đã nói với em anh ly hôn nhiều năm nay rồi, em biết nhất định có phụ nữ ở cạnh anh, em cũng biết anh không muốn làm tổn thương em, nhưng em yêu anh, em không ngại quá khứ của anh, em chỉ xem trong tương lai của chúng ta, em nghiêm túc đây.” Mặt Giang Hạo vặn vẹo, có lẽ do uống rượu nên phản ứng chậm nửa nhịp, cũng có thể do câu nói của Cao Y Nhụy làm anh quá khiếp sợ, thế mà anh không thể cắt ngang lời cô ta nên khiến cho cô ta nói hết mấy câu đó ra trước mặt Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy ở gần anh nên chắc chắn cô có thể nghe được, cô xoay người muốn đi nhưng Giang Hạo lại ôm chặt cô.

Giang Hạo vẫn cầm điện thoại, lạnh lùng nói: “Nghe cho kĩ, đó chỉ là mình cố tình nguyện, tôi hoàn toàn không có cảm giác gì với cô cả” Từ chối người khác là điều anh am hiểu nhất, mấy chữ này ngắn gọn dứt khoát, dễ hiểu vô cùng. Tiếng khóc nhẹ nhàng nức nở của Cao Y Nhụy vang lên trong điện thoại, Giang Hạo vừa nói xong là cúp điện thoại luôn, sau đó anh tiện tay ném điện thoại đi rồi nhào tới trước điện thoại bàn rút dây cáp ra, “Ngày mai anh sẽ đi hủy số này.” Anh nói.

Kiều Tâm Duy lập tức chỉ có một cảm giác, ánh mắt cô nhìn anh vừa khinh bỉ vừa đáng thương, cô nói nửa trách nửa trêu, “Sao tuổi anh càng cao thì tố chất của những người thầm mến anh càng giảm thể? Người này không phải là kiểu bại não à?”

“Xin lỗi.”

“Anh xin lỗi cái gì hả? Anh không làm chuyện có lỗi với em, không phải cô ta một bên tình nguyện yêu anh sao, anh đâu có yêu người ta.”

Giang Hạo cảm thấy mây mù giăng lối, “Tâm Duy, bà xã, xin lỗi em.” Kiếm Tấm Duy nghiêm túc nâng mặt anh lên hỏi, “Người ở Viện kiểm sát các anh không biết chúng ta phục hôn à?”

Giang Hạo chớp chớp mắt, nghĩ cẩn thận rồi nói, “Anh cho rằng ai cũng biết rồi mà. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bọn họ còn chưa hiểu biết anh lắm.”

Trước kia, khi còn ở trong quân đội, Giang Hạo làm toàn những việc nguy hiểm như nằm vùng, bởi vì xét đến vấn đề an toàn nên tất cả tài liệu của anh đều là bảo mật. Việc gia đình của anh trong đơn vị ai cũng biết, nhưng người bên ngoài có thể sẽ không biết.

Anh giải thích, “Xung quanh không ai hỏi anh mà, anh cũng đâu thể vô duyên vô cớ cứ thấy ai là lại nói anh đã phục hôn đúng không? Anh cho rằng họ cũng đều biết tại vì trên WeChat của anh còn có hình chụp em và con mà... À đúng rồi, ở đơn vị mới anh vẫn chưa thêm WeChat của ai.”

Kiều Tâm Duy càng nghĩ càng tức, “Sĩ quan huấn luyện quân sự, tốt nhất anh thành thật khai báo, có phải các anh vẫn có liên hệ với nhau không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện