*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hai mắt Cao Y Nhụy trừng to, cô ta không thể tin nhìn ảnh gia đình họ, tấm ảnh chụp trong cabin vòng đu quay đó, Giang Hạo hôn vợ anh, còn phía dưới toàn là like và bình luận chúc phúc.
“Hai người... đã phục hôn năm ngoái?”
“Đúng.”
Cao Y Nhụy bỗng chốc suy sụp khóc to, “Em vẫn chậm một bước, em vẫn chậm một bước... Chủ nhiệm Giang, bây giờ chúng ta còn có thể làm bạn không?”
“Không thể!” Giang Hạo từ chối một cách quyết đoán. “Bạn bè bình thường cũng không được sao? Có phải vì anh không cho phép hay không?” Giang Hạo chán ngán nói: “Không được chính là không được, việc này không có liên quan gì đến vợ tôi.”
Có lẽ là động tĩnh bên trong quá lớn, có lẽ là Cao Ngạn Chính ở đối diện quá2quen thuộc với giọng nói này, anh ta đi qua gõ lên cánh cửa đang mở, mới gõ một cái, anh ta đã nhìn thấy em gái mình, “Nhụy Nhụy, sao em lại ở đây?” Cao Y Nhụy khóc không kiềm chế được, nức nở nghẹn ngào đến nói không ra lời, Cao Ngạn Chính tỏ vẻ kinh ngạc và lo lắng. Giang Hạo quả thực phình cả đầu, anh đành phải nói: “Chủ nhiệm Cao, cậu tới đúng lúc lắm, cậu... cậu nên đưa cô ta đi đi, tôi còn có công việc.”
“Chuyện này... Chuyện gì xảy ra vậy?” “Tôi nghĩ cậu vẫn nên hỏi chính cô ta thì hơn.” Giang Hạo chìa tay ra, còn nói thêm, “h đúng rồi, tuy rằng nói thế này rất đột ngột, nhưng tôi vẫn phải nói rõ một chút sẽ tốt hơn. Tôi đã phục8hôn, tư liệu trên hồ sơ nhân sự chưa cập nhật kịp thời.” Cao Ngạn Chính ngây ra một lúc, không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?! Anh ta lôi em gái của mình và nói: “Nhụy Nhụy, đi với anh.”
Hai anh em đi ra ngoài, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm. Môi trường làm việc ở Viện kiểm sát cũng coi như yên tĩnh, cho nên nếu phòng cách vách có tiếng động gì lớn, ở chỗ anh có thể nghe thấy. Hai tiếng sau, anh nghe được tiếng quở trách nghiêm khắc của Cao Ngạn Chính, cùng với tiếng khóc đau lòng của Cao Y Nhụy.
Haiz, anh chỉ thở dài. Giữa trưa ở nhà ăn, Cao Ngạn Chính cố ý đi tới trước mặt Giang Hạo, anh ta hỏi: “Chủ nhiệm Giang, tôi có thể ngồi chỗ này2không?”
Giang Hạo gật đầu, “Đương nhiên có thể.”
Cao Ngạn Chính cũng thở dài liên tục, anh ta ngồi xuống thì nói ngay: “Chủ nhiệm Giang, chuyện này thật sự là do em gái tôi không hiểu chuyện, nếu đã đem đến ảnh hưởng và bất tiện gì cho anh, tôi thay mặt em gái mình xin lỗi anh, thành thật xin lỗi.” Giang Hạo thờ ơ cười nhẹ, “Không sao, giọng điệu của tôi cũng rất dữ, hy vọng không làm tổn thương cô bé.” “Anh dữ là đúng, dữ con bé mới tỉnh ngộ.” Cao Ngạn Chính lại thở dài, “Haiz, cô em gái này nhỏ hơn tôi mười bốn tuổi, tôi chiều nó như con gái, cả nhà chúng tôi đều chiều hư nó rồi. Con bé muốn cái gì là cho nó cái đó, ba mẹ ở nhà cũng chưa bao2giờ mắng nó.”
Giang Hạo cũng không muốn biết những chuyện đó, anh tiện đà hỏi, “Năm nay chủ nhiệm Cao bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi bảy.” “Ồ, tôi và cậu cùng tuổi.” Cao Ngạn Chính kinh hãi, đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Anh cũng ba mươi bảy? Không thể nào, trông anh trẻ hơn tôi rất nhiều. Anh nhìn bụng tối này, anh nhìn đầu tóc tối này. Haiz, suy cho cùng là từ quân đội ra, quả thực tôi không thể so được với anh.”
Cao Ngạn Chính đã có phong cách của lãnh đạo già, làm việc ở Viện kiểm sát được mười mấy năm nay rồi. Trước kia chính là đi làm thì họp hành tan làm thì xã giao, ăn nhậu thành bụng bia rồi. Mấy năm nay xã giao ít đi, nhưng qua nhiều năm ruột già đã hỏng6cả, thậm chí tóc cũng từ từ thưa thớt, đồng phục mỗi năm đều phải tăng thêm mấy centimet.
Mà Giang Hạo, thân hình cao ráo, vóc dáng cường tráng, mặc đồng phục vào rắn rỏi có tinh thần, cộng thêm gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, vừa đến đã trở thành tiêu điểm đứng đầu của Viện kiểm sát Đô Thành.
Cao Ngạn Chính cười lắc đầu, “Ôi, em gái tôi đúng là gặp phải ma chướng mà. Chủ nhiệm Giang, thật lòng cảm ơn anh vì đã đập tỉnh nó đúng lúc. Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, hy vọng anh đừng để trong lòng.”
“Chuyện này cứ cho qua đi, không đề cập tới nữa.” “Được, không để cập nữa, có rảnh cùng nhau ăn cơm đi, đưa vợ và con trai anh theo, tôi cũng có một đứa con trai, đã học lớp 4 tiểu học rồi.” Giang Hạo vui vẻ đồng ý, “Được đấy, con trai tôi rất thích chơi với bé trai lớn hơn.” Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ ngừng nghỉ được hai ngày. Buổi tối ngày thứ ba, Giang Hạo đang tắm rửa cho con trai, Kiều Tâm Duy ở dưới lẩu thu dọn chén đũa, điện thoại bàn phòng khách lại vang lên. Kiều Tâm Duy nghe thấy tiếng chuông điện thoại cổ điển này thì đã cảm thấy không đúng, nhưng nếu không bắt máy, tiếng chuông vẫn cứ vang mãi. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành lau khô tay đi nghe máy.
Trước khi nhấc lên, cô cố ý nhìn màn hình hiện số, không phải số di động của Cao Y Nhụy, cô hơi yên tâm, “Alô, ai vậy?”
Nhưng mà cô yên tâm quá sớm rồi, chính là Cao Y Nhụy, “A lô, xin hỏi là chị Giang ư?”
“Phải.” Cô nghe ra được, Cao Y Nhụy ở đầu kia điện thoại đang khóc, giọng mũi rất nặng, hình như còn uống rượu.
“Chị Giang, hôm nay tôi gọi cuộc điện thoại này tới không có ác ý, tôi chỉ muốn xin lỗi chị, thành thật xin lỗi.” Kiều Tâm Duy nói: “Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
Cao Y Nhụy lại nói: “Từ đầu đến cuối tôi đều chậm một bước. Lúc huấn luyện quân sự tối do dự không biết có nên thổ lộ hay không, nhưng mà chậm một bước, anh ấy đã ra nước ngoài; nhiều năm trước tôi nghe được
tin anh ấy về nước, nhưng mà chậm một bước, anh ấy đã kết hôn; mùa hè năm trước biết được anh ấy lập công rất lớn, còn ly hôn, tôi do dự không biết có nên tìm anh ấy hay không, nhưng mà chậm một bước, anh ấy đã đi tìm chị. Tin tức của anh ấy rất khó nghe ngóng được, đến khi tôi biết thì đã chậm, mỗi một lần tôi đều bỏ lỡ. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại anh ấy, tôi cho rằng rốt cuộc mình đã đuổi kịp một lần, nhưng anh ấy lại nói với tôi anh ấy đã phục hôn với chị, tôi vẫn chậm một bước.”
Trước sau Kiều Tâm Duy không chen lọt vào được lời nào. Có thể thấy Cao Y Nhụy uống rượu vào rất đau lòng, bên cạnh còn có bạn bè, có thể mơ hồ nghe thấy vài tiếng nói chuyện, hình như là bọn họ ở trong phòng karaoke,
Cao Y Nhụy nói tới nói lui rồi bật khóc, “Chị Giang, tôi xin lỗi. Tôi biết tôi không nên nói những chuyện đó với chị, nhưng mà tôi thật sự rất đau khổ, tôi không quên được anh ấy. Những năm gần đây, tôi vẫn luôn hỏi thăm tin tức của anh ấy, nhưng tin tức của anh ấy trong quân đội rất khó hỏi thăm, tôi lại không tiện hỏi thằng anh trai mình, anh tôi cũng không chắc chắn biết tin tức của anh ấy, tôi... Chị Giang, tôi chỉ muốn xin lỗi chị, không có ác ý.”
Nghe xong những lời đó, ngược lại trong lòng Kiều Tâm Duy đã tỏ tường, cô thản nhiên nói: “Lời xin lỗi của cô tôi nhận, hy vọng về sau cô đừng đặt lòng dạ lên chồng tôi nữa.”
Đại khái là say rồi, nên Cao Y Nhụy có phần không chịu buông tha, “Chị Giang, tôi biết người tôi yêu là chồng của chị. Những yêu một người không có gì sai mà, tôi chỉ là gặp lại anh ấy chậm một bước. Nếu như tôi gặp được anh ấy sớm một chút, nói không chừng tình hình sẽ khác không phải sao? Giữa các người nếu không có vấn đề, cũng sẽ không ly hôn đúng không? Phục hôn còn không phải là vì con thổi ư, hôn nhân không tình yêu như vậy, có thật sự tốt không?”
Kiều Tâm Duy cũng là người có tính khí, bị chọc nổi nóng, cô cũng không phải quả hồng mềm, cô lạnh lùng nói: “Cô Cao, tôi không cần phải giải thích với cô lý do tôi với Giang Hạo ly hôn và phục hôn. Giữa chúng tôi có tình yêu hay không, cô không có tư cách bình luận. Cô uống say rồi, tôi coi như lời cô nói đều là lời khi say.”
“Tôi có uống chút rượu, tôi uống rượu vào mới có can đảm mở miệng với chị, chị Giang, tôi tối... tôi có thể tiếp tục làm bạn với anh ấy không?”
“Không thể” Tiếp tục làm bạn bè? Ha, trước giờ đều chẳng phải bạn bè được không?!
“Tại sao?”
Kiều Tâm Duy không kiên nhẫn, nói: “Dừng ở đây đi, tôi không muốn nói với cô nữa, được chứ?”
“Nói hay không thì đạo lý đều bày ra đó, Cao Y Nhụy tôi dám làm dám chịu. Tôi yêu chính là yêu, tôi chỉ là một kẻ yêu thầm đáng thương, vì sự lỗ mãng của mình nên tôi xin lỗi chị, chẳng lẽ cả một yêu cầu nho nhỏ này của tôi chị cũng không thể thỏa mãn sao? Tôi chỉ cần có thể xa xa mà nhìn anh ấy, ngẫu nhiên liên hệ với anh ấy một chút, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Tiếng nói chuyện phụ họa lao xao, còn có tiếng khóc, Cao Y Nhụy đang khóc lóc nói lời say.
“Cô quả thực là không thể nói lý!” Kiều Tâm Duy đã không muốn nói nữa, cúp luôn điện thoại, cô nghĩ, không phải Giang Hạo nói đã đi cắt bỏ số máy bàn rồi ư, sao còn gọi được? Cái cô Cao Y Nhụy này, từng câu từng chữ nói ra nghe giống như rất có đạo lý, cẩn thận suy nghĩ thì lại lung tung nhảm nhí, đúng là ích kỷ.
Điện thoại lại vang lên, lại là dãy số đó, Kiều Tâm Duy rút luồn dây điện thoại. Thực tế, hiện tại cô đã không còn tức giận như lúc đầu. Ngay từ đầu, phần lớn là bực Giang Hạo, mà bây giờ là thật sự bị Cao Y Nhụy chọc cho lên cơn.
Cũng không phải cô chưa từng gặp người yêu thầm Giang Hạo. Ngang ngược táo bạo như Thẩm Lộ, lòng dạ sâu như Kỷ San San, dịu dàng như nước như Phương Mân Y, mỗi người đều có thủ đoạn, thậm chí phụ nữ trí thức giống như A Nặc, còn là bạn tốt nhất của cô nữa, cũng tấn công về phía cô. Sao cô lại có thể sợ loại con gái không đầu óc này chứ?!
Chuyện như vậy quá nhiều, cho nên cô càng sẵn sàng dùng lý trí để đối mặt, hơn nữa bình tĩnh đi xử lý. Giang Hạo đi xuống lầu, tiếng bình bịch không nhẹ, là anh chạy xuống dưới, “Bà xã, cô ta lại gửi tin nhắn cho anh, anh vẫn nên giao cho em xử lý thôi.”
“Em không thèm xem, anh đừng cho em xem.”
Giang Hạo ném điện thoại xuống cạnh chân cô và nói: “Em muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, anh đi lên mặc quần áo cho Hi Bảo đây.”
Kiều Tâm Duy rất bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn, di động của Giang Hạo đang nhận hết tin nhắn này đến tin nhắn khác. Tuy là số không lưu tên, có điều không thể nghi ngờ gì là của Cao Y Nhụy. Sổ của cô ta đã vào sổ đen, nhưng cô ta dùng số di động khác gửi tin nhắn cho Giang Hạo.