*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Hạo cong môi cười, “Ghen tị rồi?”
Kiều Tâm Duy lườm anh, dựa lưng lên khung cửa với vẻ không vui, “Em ăn phải thuốc nổ.”
“Anh còn chưa nói em đó, làm gì mà lại nói chuyện của anh với cô ta? Đây không phải em tự rước lấy à?” “Em không nói, cô ta cố ý nói mà, nào biết anh ngốc như vậy, mới chút đã bị lừa.”. Giang Hạo bước tới, một tay chống lên khung cửa, một tay nhàn nhã đút túi quần, anh phát huy tuyệt đối ưu thế chiều cao, tay anh chống trên đỉnh đầu Kiều Tâm Duy không hề mất sức, thoáng cúi đầu là có thể hôn được cô. “Tránh ra, đừng đè lên em.” Kiều Tâm Duy không vui đẩy anh ra,2những căn bản đẩy không nổi, còn tự dâng cổ tay mình vào tay anh, “Buông em ra.” “Không buông.” Giang Hạo tinh nghịch nói, “Em cho rằng anh ngu ngốc, dễ bị lừa như vậy à? Anh có mục đích.” Kiều Tâm Duy nghi ngờ nhìn anh, chờ lời giải thích. Giang Hạo cười và nói: “Đã quen quy định giữ bí mật của quân đội rồi, bỗng nhiên hơi khó mở miệng nói chuyện công việc với em được.”
“Không nói thì thôi.”
“Haiz... Lần này có thể nói, vừa nãy Dương Đan có nhắc tới Đổng Tất Thắng, vụ án gần đây anh đang điều tra, đương sự cũng có quan hệ với Đổng Tất Thắng. Đổng Tất Thắng là đoàn trưởng trung đoàn số hai. Có thể, anh nói là8có thể, kể tiếp có một khoảng thời gian anh sẽ thường xuyên tiếp xúc với Dương Đan, em hiểu chưa?”
Kiều Tâm Duy ngẩng đầu lên, rất có khí phách như kiểu không sợ hãi tí gì, “Ồ, em nghe ra ý ở ngoài lời, anh muốn để em chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng thấy bất ngờ với việc anh và Dương Đan thân thiết quá mức, phải không?”
Giang Hạo nhướng mày, cười nhéo mũi cô, “Sẽ không có thân thiết cái gì hết, em ngốc à? Anh đâu cần dựa vào sắc đẹp.”
Kiều Tâm Duy nở nụ cười, càng nghĩ lại càng buồn cười, “Giang Hạo, anh có thể mà, anh cũng có thể làm bộ lẳng lơ mà.”
Nói thế, hai chân Giang Hạo đổi thể đứng, bụng dưới2hóp lại, mông vểnh lên, ngực ưỡn ra, phơi bày một tư thế rất kích thích. Đáng sợ là anh còn hơi xoay vòng eo giở trò khiêu gợi.
Kiều Tâm Duy nhìn anh ngơ ngác. OH NO! Hình tượng của người đàn ông này bị hủy hoại hoàn toàn rồi. “Ha, nỡm à, anh biết trong lòng em đang nghĩ gì. Nhất định là em nghĩ, Giang Hạo, rõ ràng anh có thể dựa vào mặt, nhưng lại cố tình muốn dựa vào thực lực.” “...” Xong rồi xong rồi, bệnh ngớ ngẩn đã hết đường cứu chữa rồi, “Nghiêm túc chút được không?” “Ha ha ha, được được, nghiêm túc nghiêm túc.” Giang Hạo lập tức thẳng người, đứng thẳng tắp trước mặt cô, “Bà xã, anh rất nghiêm túc nói2với em, chuyện hôm nay hoàn toàn là em đánh bậy đánh bạ mà trúng. Có lẽ Dương Đan là nhân vật mấu chốt để anh phá án, cho nên, anh phải cảm ơn em thật nhiều.” “Không cần khách sáo, tất cả công lao là của anh. Đồ ngớ ngẩn nhà anh đừng xáp qua đây, em sợ.” Gần như cùng lúc, Kiều Tâm Duy khuỵu người xuống, bỏ trốn khỏi móng vuốt của anh, nhấc chân muốn chạy. So về chạy bộ, cô nào phải đối thủ của Giang Hạo, Giang Hạo để cô đặt chân đến cầu thang mới xuất phát, cô còn chưa chạy được nửa đường, anh đã bắt được cô rồi. Giang Hạo ôm lấy eo cổ từ phía sau, cả người cô treo trên cánh6tay anh, anh khẽ nhấc lên, hai chân cô đã cách mặt đất. “A...” Kiều Tâm Duy sợ tới mức hai tay tóm chặt lấy lan can. Ở giữa không trung đấy, thế này mà ngã xuống dưới, khống chết cũng tàn phế.
Giang Hạo bế cô đảo một vòng quanh cầu thang, sau đó ôm lấy cô chạy ba bậc rút làm hai lên trên lầu. “Giang Hạo, Hi Bảo không có nhà là anh giở trò với em như vậy đúng không? A, thả em xuống, anh ghì lên bụng em đau quá.”
Giang Hạo
chạy vào phòng mới buông cô ra, thả lên trên giường lớn, “Đau à? Chỗ nào? Để anh xem.” Anh vươn tay muốn vén hẳn quần áo cô lên. “Chưa đánh răng, chưa tắm rửa, anh đừng có chạm vào em nhé.” Giang Hạo lại bế cô lên, “Ồ, vậy cùng nhau tắm đi.” Lúc này trong lòng Kiều Tâm Duy chỉ có hai chữ: ngớ ngẩn.
***
A Nặc đi rồi, trước khi đi có gửi cho Kiều Tâm Duy một tin nhắn, nội dung chỉ có mấy chữ rất ngắn gọn: Trân trọng, tạm biệt. Kiều Tâm Duy ngồi trước máy tính, cầm di động và nhìn tin nhắn này hồi lâu, trong lòng khổ sở không thể nói được. Cô tin rằng, chỉ là vào lúc A Nặc gặp cơn sóng nhỏ mới có ảo giác đã yêu Giang Hạo. Bỗng nhiên, Lý Thiền Vi mở cửa văn phòng ra, lớn tiếng nói: “Mọi người dừng việc lại. Tin mới từ Thâm Quyến truyền về, chúng ta đã giành được dự án Hội chợ thương mại thành công rồi.”
Mọi người vỗ tay, đây là kết quả cố gắng của toàn bộ đội nhóm họ suốt một tháng.
“Buổi tối hôm nay ăn lẩu ca hát tùy mọi người chọn, trưởng phòng mời khách.”
Toàn bộ văn phòng đều sôi trào.
Kiều Tâm Duy đặt di động xuống, cũng vì thế mà vui vẻ.
Buổi tối ở Joy City, mọi người ăn tiệc đứng xong bèn tản ra chơi. Ai ca hát thì ca hát, ai đánh bài thì đánh bài, mấy người Chu Tử Duệ hẹn đánh bi-a. Không sai, lại là bi-a, lúc ấy Kiều Tâm Duy đã có linh cảm.
“Tâm Duy, đi cùng với chúng tôi đi.” Lý Thiền Vi không nói hai lời lỗi cô theo, cũng không hỏi cô có chịu đi hay không.
Quả nhiên, tới phòng bi-a, Giang Hạo đã ở đó, còn có Nguyễn Tấn và Trần Kinh Nghiệp, cùng với bạn gái của họ, nhìn dáng vẻ là đã đánh vài ván rồi. Từ sau khi xuất ngũ, hoạt động nghiệp dư của người đàn ông này rất nhiều nhé, sa đọa quá rồi! Trần Kính Nghiệp xấu miệng nhất, anh ta vừa nhìn thấy Kiều Tâm Duy đi tới từ xa thì nói: “A Hạo, cậu và vợ cậu qua một bên chơi đi. Cậu ở đây thì chúng tôi đều khỏi được đánh, chỉ xem cậu biểu diễn thôi.”
Chu Tử Duệ cũng ồn ào nói: “Đúng vậy, em giơ tay tán thành anh Hạo và chị dâu mở bàn khác đánh với nhau đi.” Kiều Tâm Duy vừa nghe thế, vội vàng xua tay, “Tôi không biết đánh.” “Chị dâu không biết à, vậy để anh Hạo dạy” Trong sự ồn ào của mọi người, Giang Hạo quả thực hăng hái. Anh cầm cây Cơ đánh vài phát, vừa đánh vừa nói điểm cốt yếu. Trong đầu Kiều Tâm Duy chỉ có một ý nghĩ, nhìn cái mông cong lên của anh, cô chỉ muốn bước lên đá cho một củ. “Hiểu chưa?” Thấy Kiều Tâm Duy còn ngơ ngác, Giang Hạo vẫy tay, “Lại đây, đánh thử xem.” Kiều Tâm Duy buộc phải đi qua, Giang Hạo đứng ở phía sau cô, tay nắm tay dạy cô cầm cây cơ bi-a như thế nào. Trần Kinh Nghiệp ở một bên nhìn thấy, không nhịn được nói: “Kiều Tâm Duy cô đứng thẳng quá.” Nguyễn Tấn nói: “Có A Hạo ở đây cậu bận tâm cái gì, lo đánh bóng của cậu đi.”
Trần Kinh Nghiệp giơ tay đầu hàng, “Phải phải phải, tôi câm miệng.” Tất cả mọi người đều cười. Giang Hạo không đếm xỉa đến họ, nói bên tai Kiều Tâm Duy: “Hơi khom lưng, thấp xuống một chút.” Kiều Tâm Duy căng thẳng, dùng sức quá mạnh, suýt nữa thúc bay cả Giang Hạo. Lần này thì hay rồi, những người bên cạnh nói là chơi bóng, thực tế ai cũng chú ý bên này nên đều cười nghiêng ngả. Xấu hổ quá!
Giang Hạo cũng cười khẽ, nhẹ xoa đầu cô, “Làm gì mà dùng sức như vậy, ở nhà cũng không thấy em ra sức thúc anh như vậy.” “... Không đánh nữa.” “Haiz, được được, không chọc em nữa, tiếp tục.”